Sáng ngày sớm ngày hôm sau, anh đưa cô về biệt thự lập tức đi làm. Cô cũng đưa tài liệu anh cho hắn, hắn liền vui vẻ không ngừng khen cô làm tốt nói cô cần cố gắng sau này hắn nhất định không phụ bạc cô, nhưng điều đó không còn làm cô cảm thấy vui vẻ hay thoải mãi nữa. Cô nhìn đồng hồ thở dài đã 10 giờ rồi anh vẫn chưa về,tuần nay ngày nào anh cũng về muộn có vẻ rất mệt mỏi, xem ra tài liệu anh đưa cho cô đã làm tăng số lượng công việc của anh lên rất nhiều lần. Anh về nhà thì cô đã ngủ ngon lành trên giường rùi gần đây anh về muộn không thể cùng cô đi chơi khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau khi tắm xong anh lên giường ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng
* " ư..... Anh về rùi à " cô mơ màng nhìn anh
* " tôi làm em thức giấc sao "
* "Không có "
Anh đụng trán mình và trán cô
* "Ngủ thôi"
* " anh mệt lắm à"
* " ukm "
Cô nhìn khuôn mặt tái nhạt của anh bỗng nhiên thấy đau lòng dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh
* " bảo bối, em vừa nghịch dại đó "
Anh vừa nói vừa ôm chặt cô đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô. Cô thuận theo nụ hôn ôm lấy cổ anh, anh thò tay vào váy ngủ tụt chiếc quần nhỏ cô ra nhẹ nhàng tiền vào trong, cô mở to mắt nhìn anh hai tay chống lên ngực anh hơi vươn người dậy nhìn chỗ giao kết hai người khiến dây váy tụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/o-ben-canh-toi-em-khong-can-manh-me/144691/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.