“Ở… ở nhà anh?” Thẩm Mạt Văn hiển nhiên cũng cảm thấy được có chỗ không đúng, nhưng lại không nói ra được lý do, hướng đi của sự việc sao lại phát triển đến mức phải chuyển đến nhà Trương Nhu Sinh sống vậy?!
“Ừ hử, nhà tôi cũng to, hai chúng ta ở còn dư sức.” Trương Nhu Sinh tỏ vẻ nghiêm túc nói.
“Chuyện này… tôi chỉ… chỉ cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nhanh như vậy…”
“Mạt Văn, có phải anh… phương diện tiền bạc của anh vẫn không đủ? Có vấn đề gì nhớ nói cho tôi, biết không?”
“Không không… tiền thì đủ, mấy năm nay tiết kiệm được chút, chỉ là cứ phiền anh mãi như vậy thì không tốt lắm.”
“Anh cứ khách sáo thế, làm tôi cũng… Aizz! Trước kia lúc tôi sa sút nhất, là anh đã cho tôi sự an ủi lớn nhất, những chuyện nhỏ này tôi đều nhớ, tôi thật sự rất muốn giúp anh, tôi…” Trương Nhu Sinh đột ngột ngừng nói, gãi gãi đầu che dấu, trước giờ y chưa từng nói những lời này… chậc, mấy lời gây ‘buồn nôn’ đó, vào thời điểm naỳ càng trở nên không tự nhiên, “Khụ, tóm lại là về sau đừng khách sáo với tôi như vậy nữa, cứ giống như thời anh còn đi học hay thân thiết với bạn bè ấy.”
Thẩm Mạt Văn vốn cảm đông không thôi, nghe đến câu cuối thì không nhịn được cười rộ lên, anh không thể không thừa nhận, sau khi tốt nghiệp, loại nhiệt huyết tuổi trẻ đó từ từ giảm đi, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với mỗi người, thậm chí là có hơi cẩn thận dè chừng, thân thiện bắt tay, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tua-vao-nhau/1214186/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.