Thẩm Mạt Văn đang muốn trả lời thì nghe thấy Tiếu Tiếu trên giường đột nhiên nói lầm bầm, nhanh chóng đứng dậy đến xem.
“Ba ơi…”
“Ba đây, khó chịu ở đâu à?! Tiếu Tiếu?”
“Ba ơi… hức… đừng đi…”
Lúc này hai người mới phát hiện cậu nhóc đang nói mớ, thở dài một hơi đồng thời lại có chút khó chịu, Thẩm Mạt Văn càng cau mày tự trách.
Trương Nhu Sinh rờ đầu thằng quỷ nhỏ, lại thay anh gạt đi nước mắt rơi nơi khóe mắt, cho dù bình thường có nghe lời hiểu chuyện đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, cha mẹ đương nhiên là chỗ dựa duy nhất của nó.
“Đợi con nhanh khỏe lại rồi, ba lớn đưa con đi mua đồ chơi nhé?”
Không biết là trùng hợp hay là cậu nhóc thật sự nghe thấy lời y nói, Tiếu Tiếu ậm ừ hai tiếng thì bỗng không khóc nữa, mím môi một lần nữa say giấc nồng.
Trương Nhu Sinh không nhịn được cười trộm bẹo lên gương mặt phúng phính của cậu nhóc, giây phút này y cảm thấy mình lại có cái nhìn mới về trẻ con, không, phải là chỉ có cái nhìn mới về đứa con nuôi này thôi, quả là khiến người vừa yêu vừa ghét.
Nửa đêm còn lại, Trương Nhu Sinh kiên trì bắt Thẩm Mạt Văn tựa vào giường chợp mắt một cái, bản thân lại rửa mặt rồi tiếp tục trông Tiếu Tiếu, đợi hai bình nước biển truyền xong rồi, trời cũng sáng lên, may là anh có lái xe, trực tiếp đưa một lớn một nhỏ về nhà.
Đến nhà, Thẩm Mạt Văn sợ y mệt như vậy lái xe không an toàn, bèn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tua-vao-nhau/1214184/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.