Sau khi Lăng Dạ Tầm nhẹ nhàng muốn một lần, liền khônghề động tới Đường Thải Nhi nữa, chỉ là cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, cúi đầuhít hương thơm trên tóc nàng.
Đường Thải Nhi hắt hơi một cái, cười nói: "Dạ Nhiơi, ta rất muốn về Vong Xuyên cốc một lần."
Giọng Lăng Dạ Tầm rầu rĩ, ôm Đường Thải Nhi, để cholưng nàng càng sát mình, hắn cười nhạt, giọng nói dịu dàng: "Được."
"Lần trước ở lâu như vậy, chúng ta cũng chưa cùngnhau nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn. Chàng biết không? Mặt trời mọc và mặttrời lặn ở Vong Xuyên cốc, vô cùng đẹp."
"Xem mặt trời mọc, nàng thức dậy nổi sao?"Lăng Dạ Tầm cười, giơ tay lên nhéo mũi Đường Thải Nhi.
"Sao lại không thể? !" Đường Thải Nhi cườihì hì, xoay người chui vào trong ngực Lăng Dạ Tầm, ngẩng đầu hôn lên môi hắn,còn háo sắc liếm liếm, "Có phu quân ở đây, cái gì ta cũng làm đượchết."
Lăng Dạ Tầm cười, nén vị đắng chát nơi khóe miệng, ômĐường Thải Nhi vào lòng, để nàng không nhìn thấy nụ cười đã sớm không cách nàogiữ lại của mình. Hắn nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, tim đau, gần như khiếnhắn hít thở không thông.
"Thải Nhi. . . . . ."
"Ừ?"
"Ngày mai, ta muốn chiêu cáo thiên hạ, để nànglàm Hoàng hậu của ta."
Đường Thải Nhi cười ha ha, cắn một cái lên vai hắn,trêu nói: "Không muốn, có bản lĩnh chàng ôm ta ngồi lên ngai vàng củachàng đi."
"Được, chỉ cần nàng đồng ý." Lăng Dạ Tầm lậtngười một cái, để cho Đường Thải Nhi nằm trên lồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944176/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.