Trong phủ Thái tử.
Lăng Thiên Mịch đang nhìn một phong thư mật, trên đóviết bốn chữ, “mật đi hướng tây”.
"Tai mắt của chàng quả nhiên nhanh nhẹn."Một bạch y nữ tử dựa vào người Lăng Thiên Mịch, cùng hắn nhìn bốn chữ nhỏ trêngiấy tuyên thành kia.
Lăng Thiên Mịch thấp giọng cười, nghiêng đầu mớm rượuvào đôi môi mềm của nữ tử: "Đều là công lao của nàng, Vân Nhi, nàng bâygiờ có chủ ý gì không?"
Nữ tử cười nhạt, đứng dậy khẽ ngã, ngã vào lòng LăngThiên Mịch, "Chủ ý thì có, nhưng mà, chàng có chịu cho ta rời đikhông?"
Khóe miệng Lăng Thiên Mịch cong lên nụ cười tà, cánhtay ghìm chặt eo nàng, làm nàng càng sát vào mình hơn. Cặp mắt tà mị nheo lại,cánh môi của hai người gần như dán vào nhau: "Đương nhiên không muốn, nếunàng không muốn đi, ta sẽ tìm người khác." Dứt lời, tay ôm nữ tử nhanhchóng nâng lên, bắt được cổ áo của nàng liền hung hăng xé xuống. Cái cổ trắngnhư tuyết của nữ tử lập tức lộ ra, không khí lạnh trong nháy mắt tràn vào.Nhưng ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Lăng Thiên Mịch đã dán lên, gặm cắn.
Nữ tử ôm nam tử, cười duyên: "Chàng còn muốn tìmai?" Tiếng rên rỉ mềm mại như nước, nghiêng đầu ngậm lỗ tai Lăng ThiênMịch, sau đó lưỡi mềm thăm dò, linh động như cá, khiến hô hấp của Lăng ThiênMịch nặng nề trầm xuống, cầm lấy tay nàng càng thêm dùng sức, hưng phấn nhưthế.
Không bao lâu, trong đình Tĩnh Duyên, giọng nói nhẹnhàng liên miên, trong phủ Thái tử, mọi người vẫn mang thần sắc như thường,nghe mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944146/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.