Lần đầu tiên Đường Thải Nhi có một loại cảm giác thấtbại khó hiểu, ngửa mặt lên trời thở dài, "Thần à, cứu con với."
Dạ Ngu Ngốc dựa vào bên giường, nhìn Đường Thải Nhicười như không cười. Vẻ mặt lại tò mò, "Nương tử gọi ai vậy?"
Đường Thải Nhi đặt chén ở một bên, rất muốn nói chohắn biết không được gọi mình là nương tử nữa. Nhưng lại lo lắng thân thể củahắn, nên coi như không có gì. Nghĩ thầm, vẫn là chờ hắn dưỡng thương xong đã,nói vậy khi đó nàng đã cùng Lam Anh thành thân, chuẩn bị quy ẩn núi rừng rồi.
"Không ai cả, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ngủthêm một chút đi." Đường Thải Nhi đỡ Dạ Ngu Ngốc để cho hắn nằm ngửa trêngiường, "Ngoan nha."
"Ừ, Dạ Nhi ngoan nhất ." Dạ Ngu Ngốc cườinhắm hai mắt lại.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Đường Thải Nhi đối mặtvới cửa phòng đóng chặt có chút không hiểu tâm tình hiện tại của mình. Ngẩngđầu nhìn lên bầu trời xanh bao la, thở phào một hơi, "Có lẽ ta nên thảlỏng một chút."
"Đường thần y, thành chủ bảo nô tỳ dẫn người đếntiền đường." Một nha hoàn hướng về phía Đường Thải Nhi lễ phép cúi đầu,sau đó cung kính nói.
Đường Thải Nhi gật đầu một cái, "Làm phiền dẫnđường."
Vì vậy, vừa quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc cũng tớitiền đường. Quả thật, sân lớn đi đã thành quen. Người có tiền thật đáng ghétmà. . . . . .
"Lam đại ca." Đường Thải Nhi cười đi đến.
Lão may được mời tới, nhìn thấy Đường Thải Nhi liềncực kỳ sợ hãi, run lẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-xin-nhe-chut/1944087/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.