Uông Tử Phong đi vòng vòng trong phòng, sờ soạn vách tường vài lần, trên tay cát đá vụn vặt không ngờ dính đầy, có cảm giác như bị kim đâm hơi đau.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, rất cao, muốn leo lên phải có lực đẩy từ dưới lên xà nhà, có chút khó khăn. Nóc nhà này giống nhử đỉnh trời, chỉ có một cái cửa nhỏ nhỏ, bên trong tối đen, không thấy được ánh sao, giống như tương lai phía trước hắn phải đổi mặt, đen nhánh ảm đạm không có hy vọng.
“Cũng không biết cha có thể sống sót hay không.” Uông Tử Phong theo bản năng lầu bầu một câu. Trong nhà không có ai khác, hắn căn bán không biết mình đang lầm bầm.
Lúc buổi trưa hắn liền bị người ta trói tới nơi này, hắn bị mang đi trước mặt cha hắn. Đi trước, hắn nghe được cha hắn đột nhiên nói chuyện với người mù kia: “Bất luận kẻ nào các nguơi cũng không được đọng đến cọng tóc gáy của hắn.”
Uông Tử Phong cũng có chút ấn tượng với người mù đó, ở Nhàn Vân sơn trang, rất nhiều người tôn kính hắn ta. Khi đó Uông Tử Phong không sợ trời không sợ đất, còn tìm đối phương tỷ võ, hình như gọi là Cưu Phương Hi thì phải?
Uông Tử Phong không nhớ lắm, nhưng cha hắn có chút kiêng kị với đối phương. Từ Cửu Phương Hi đột nhiên bước ra lúc bọn hắn đang ở trà lâu, cha hắn liền không có cảm xúc, rất giống với trước đây, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ nhau.
Lạnh nhạt, xa cách, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049414/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.