Lúc nhận được tin báo thì Uông Vân Phong đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời để băng bó vết thương.
Quyển Thư phụ trách xử lí vết thương, Bạch Nghiên ngậm một quả táo trongmiệng, Uông Vân Phong ngồi trên chiếc xích đu suýt nữa ngủ thiếp đi,hoàn toàn không để ý tới vết thương sâu tới mức lòi cả xương kia. Dathịt cũng dần trở nên hồng hào, tinh thần cũng bắt đầu tỉnh táo hơn rồi.
Chuyện trên giang hồ Hàn Nhất Phàm đã xử lí, Uông Vân Phong ngày ngày khổ cựcchờ đợi thánh chỉ của Hoàng đế. Sau khi người của Triệu Vương bị cựtuyệt ở bên ngoài thì hai ngày sau liền trở về, hiện tại còn lại mấy hộvệ đều là ám vệ của mình. Nhưng thủ vệ bên cạnh thì lại thiếu, nhữngngười kia đang lén lút theo dõi hắn hòng đoạt lấy cái đầu của hắn, vìvậy, Uông Vân Phong rất muốn gửi một lá thư hỏi tình hình của Hoàng đế:Cái đầu vi thần rốt cuộc giá trị lớn đến thế nào mà khiến cho bọn thamquan từng người tới đòi?
Thánh chỉ của Hoàng đế còn chưa tới, ngược lại tin tức về vợ con lại sớm đến trên tay.
Bạch Nghiên ở một bên cầm lá thư lên đọc, lúc đọc thỉnh thoảng còn phụt ravài tiếng cười, ánh mắt nhìn có chút hả hê: “ Lão gia, xem ra thiếu giakhông kế thừa được học vấn uyên bác của người rồi.”
Uông VânPhong nhắm nghiền hai mắt như lọt vào sương mù, hài hước nói: “Khôngsao, sau này cho nó đi làm Đại tướng quân. Lệnh Mị thay ta sinh một đứacon trai, còn đem gia nghiệp của Uông gia ta phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049358/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.