Rõ ràng võ công của Hạ Lệnh Mị cao, lại không cách nào giãy tay ra khỏi Uông Vân Phong được.
Hạ Phân nhìn hai người dây dưa, sốt ruột bảo vệ mẹ, như dã thú mạnh mẽ vồtới lưng Uông Vân Phong. Thân thể Hạ Phân nhỏ nhắn, bốc đồng lại vô cùng mạnh, giông như thiết cầu bình thường nhào tới cộc gỗ không đứng thẳng, Uông Vân Phong chịu lực nghiêng về phía trước, cả người không phòng bịhướng về phía Hạ Lệnh Mị đang giẫy giụa.
Hai người đôi mắt giaothoa, trong đêm tối, tự dưng Hạ Lệnh Mị dựng tóc gáy lên. Trong nháy mắt bị mất trọng lực rơi xuống cùng bàng hoàng từ trong lòng xông lên,ngược lại lúc đó nàng không có dũng khí, vô thức đưa tay muốn kêu cứu.Ngón tay Uông Vân Phong buông lỏng, nội tâm nàng dâng lên, lòng bàn chân thì lạnh lẽo. Bầu trời đêm vô tận tối tâm, ống tay áo bị kéo lên bayphất phới trên không trung, bụng dưới quặn đau xuống dưới, lưng trốngrỗng, trong thân thể giống như cũng trống trải. Nàng há to miệng, đôimắt mở lớn, đêm hôm đó cũng mang hết tất cả sự sợ hãi cùng lý trí tìnhcảm của mình ra.
Cứu —— ta!
Nàng muốn kêu, nhưng lời nóicòn chưa ra khỏi miệng, cái tính mạnh mẽ trời sinh lại hiện ra trên đầu, theo bản năng muốn rút ra trường tiên tự cứu mình, mới nhúc nhích, sauđầu đã bị ấm áp bàn tay bao bọc, lay động hai cái, cả người đã lùi lạivài bước đụng vào khung cửa. Ngoại trừ bị động một cái rất nhẹ thì không bị đau đớn gì.
Uông Vân Phong ôm nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-muon-an-thit/3049330/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.