“ Khụ, ta làm sao có thể là chú nhân của người, có phải là ngươi nhận nhầm người rồi không?” 
Tuy rằng nàng cảm thấy mình không giống người bình thường, nhưng mà tiểu tử này rất giống như một thần tiên, nàng không biết nàng rốt cục thầnthông quảng đại đến đâu mà tiểu tử kia lại nói nàng là chủ nhân. 
“ Bản công tử không bao giờ nhận sai! Ngươi…. “ 
Thanh âm dương dương đắc ý vẫn còn tiếp tục, Hạ Noãn Ngôn lại không muốn nghe tiếp nữa. 
Không hề có nguyên nhân, nàng có một cảm giác rất không thoải mái, thẩm chí là sởn cả gai ốc. 
“ Ngươi làm sao vậy?” 
Bạch công tử đã phát hiện nàng có cái gì đó không ổn, gương mặt mèo giống phim hoạt hình quay lại hỏi nàng. 
“ Ta cũng không biết….” 
Nàng lắc đầu mờ mịt, theo bản năng nhìn đến phía bên phải trước mặt. 
Nơi này được bao phủ bởi sương mù, có một lỗi ra bên trong thác, phía trước là một mảnh trắng xóa, mọi thứ đều không nhìn thấy. 
Nhưng cảm giác chính là….. 
Hình như hướng này không phải. 
Bạch công tử nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng giống nàng đều không nhìn thấy gì. 
Còn tưởng rằng hoàn cảnh như vậy làm Hạ Noãn Ngôn không quen, hắn không ở chỗ đó mà vỗ vỗ cánh, tốc độ liền nhanh hơn, “ Lập tức tới nhà rồi!” 
“ Nhưng là…..” 
Hạ Noãn Ngôn cảm thấy không đúng, nhưng không thể nào nói lên lời được. 
Quên đi. 
Chắc là nàng không biết nơi này nên có cảm giác bất an thôi. 
Trong lòng cố ý xem nhẹ cái cảm giác nhẹ nhẹ này, tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/96304/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.