Nghiêm đại công tử không biết vì sao võ công hoàn toàn biến mất, cho nên đến thành Vô Ưu, hắn liền định đithẳng về nhà, không cùng theo chân bọn họ đi núi Vô Ưu.
“Sau này gặp lại”.
Cặp mắt quyến rũ hút hồn kia lại bắt đầu hướng về phía mọi người cười, nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Gia Cát Mộ Quy.
“Lấy được Long Tiên quả, ta sẽ tự mình đưa về đây”.
Gia Cát Mộ Quy không bị ánh mắt hắn ảnh hưởng, lạnh giọng cam đoan.
”Vậy thì đa tạ”.
Cặp mắt quyến rũ cong lên, Nghiêm đại công tử rốt cục xoay người đi mất.
Sẽ không có sau này!
Thời điểm bọn họ đưa Long Tiên quả nhất định sẽ không đến!
Tất cả mọi người đều thầm đọc trong lòng như vậy.
Núi Vô Ưu cách vị trí của bọn họ không xa, đi không đến nửa canh giờ, bọn họ đã đến ven núi rồi.
Giống hệt như lúc trước Nghiêm đại công tử đã đề cập, nói là núi, thậtra một chút phong cảnh cũng không có, đi chưa được vài bước đã chạy đếnbên trên vách đá rồi.
“Ta đi xuống xem trước nha”.
“Phịch” ánh sáng trắng chợt lóe, Bạch công tử biến thành bộ dáng mèo, cánh khẽ vỗ, bay xuống.
Thời điểm phục hồi hình người, cánh của hắn tuy cũng mọc ra, nhưng vìkhông mọc đủ, hiện tại chỉ có thể bày đặt cho đẹp mắt, không thể dùngtới.
Bọn họ ở trên núi nửa ngày, đến khi hơi lo lắng, thì rốt cục Bạch công tử đã trở lại.
“Ở dưới chẳng có gì”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3035058/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.