Bạch Huyên điềm đạm cười, “Ta có cách giúp hắn giải độc”.
“Cách gì?” Ánh mắt Hạ Noãn Ngôn sáng lên.
Bất kể nàng ta có cái mục đích gì, trước giải độc đã rồi nói!
“Hạ cô nương có từng nghe nói Long Tiên Quả chưa?”
”Không có.”
“Long Tiên quả là một loại linh dược trong truyền thuyết, nghe nói có thể giải trăm độc, trong Tứ quốc cũng quả thật chính xác có ghi lại, năm đó có người thân mang kỳ độc, đều dựa vào Long Tiên Quả để bảo vệ mạng sống”.
Trong lòng chợt có hy vọng, Hạ Noãn Ngôn vội vã hỏi nàng, “Ở đâu tìm được Long Tiên Quả?”
“Hạ cô nương đừng nóng vội, ta chính là muốn cùng cô thương lượng việc này”.
Bạch Huyên giọng nói vẫn không nhanh không chậm, “Long Tiên Quả hiện thế cực hiếm, những người này trước đó, cũng đều là trùng hợp có duyên mới có thể tìm được Long Tiên Quả”.
Nàng ta dừng một chút, “Nhưng mọi người đều biết, Long Tiên Quả sinh trưởng ở trong Phong Cốc”.
“Phong Cốc?”
Là cái nơi nguy hiểm gì?
Nếu không vì sao mọi người biết rõ trong đó có linh dược có thể giải trăm độc, cũng không có ai xông vào chứ?
“Đúng vậy, Phong Cốc trong truyền thuyết là chỗ thần tiên ở, mà các thần tiên cũng không thích bị người quấy rầy, cho nên đem cửa vào Phong Cốc ẩn lấp đi, qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người rốt cuộc tìm không thấy nó ở đâu”.
Nàng ta nói xong lại ngừng chút nũa, cũng không biết có phải cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3035015/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.