“...... Bạch công tử, ta cảm thấy ngươi đoán sai rồi, người làm cho đại ca ngươi động tâm kia hẳn là Lệnh tôn”.
Một cái Lệnh tôn, một cái Bạch tôn, nghe qua cũng rất xứng.
Bạch công tử hơi hơi run, “Noãn Ngôn, ngươi không cảm thấy Lệnh tôn hẳn là nam à?”
”Nói không chừng chính là nữ.”
“Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là nam………”
Bạch công tử quay đầu nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, muốn kéo một cái đồng minh, “Ngươi nói đi?”
Gia Cát Mộ Quy lại không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi hắn,“Trong ấn tượng của ngươi hoàn toàn không có cái người Lệnh tôn này?”
”Hoàn toàn không có.”
Gia Cát Mộ Quy đứng dậy lấy bút, “Ta muốn tìm ra hắn là ai”.
“Nhưng ngay cả đại ca của ta cũng không biết hắn ở đâu”
”Ta chỉ là muốn nhìn xem hắn là ai.”
“Cái này rất quan trọng sao?”
Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đều đã quên chuyện gì?”
”Hôm đó Linh đảo xảy ra chuyện gì, cánh của ta vì sao không thấy nữa,người trong lòng Noãn Ngôn, người trong lòng của đại ca ta, người tronglòng của chính ta …..”. Bạch công tử lại bắt đầu kể ra.
Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy ngăn hắn lại, “Ta đã phát hiện,chuyện quan trọng đều bị ngươi quên mất, vậy chuyện quan trọng nhấtngươi cũng không nhớ được đâu …….”.
Cảnh ngộ bất hạnh của Bạch công tử bị nói mà tổn thương, “Không thể nàokhéo như vậy chứ, xem ra trí nhớ của ta cũng bị người ta động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034996/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.