Hơn nữa lúc ấy Tiểu Vũ nói là có người không ngừng ở bên tai nàng nóitrở về đi trở về đi, nàng chịu không nổi nên đáp ứng, liền rơi xuống đến Trăng Non quốc đây ……
Bây giờ nghĩ lại, câu “trở về đi” này thật đúng là điểm đáng ngờ nhất.
“Ngày mai ta gọi người mang hộ thư đi về hỏi xem”. Gia Cát Mộ Quy cũng bắt đầu nghi ngờ.
”Trăm năm ước hẹn, người Linh tộc đã từng biến mất đều trở về …….”
Hạ Noãn Ngôn để tay ra sau sờ sờ lưng, “Đến thời gian ước định, nhấtđịnh sẽ có việc xảy ra, vậy ta tại sao cánh còn không mọc ra?”
Thân là người Linh tộc, mọc cánh cũng là có càng có sức mạnh a!
Nhất là theo như Bạch công tử nói, đợi cánh của nàng khôi phục nguyêndạng, nàng hẳn là cũng có thể tự do sử dụng pháp thuật rồi.
“rõ ràng cánh của Bạch công tử hẳn là biến mất cùng một ngày với ta, của hắn đều một lần nữa mọc ra, vì sao ta không được?“. thật sự là càngnghĩ càng buồn bực.
Gia Cát Mộ Quy nhíu mày nhìn nàng, đột nhiên nói, “Để ta nhìn xem nào“.
A?
Hạ Noãn Ngôn liên tục xua tay, “không cần, ta mỗi ngày đều xem rất nhiều lần rồi, không nhìn ra cái gì cả“.
hiện tại nàng đã hình thành thói quen trước khi ngủ soi gương nhìn thậtlâu, mỗi ngày ngóng trông hai vết ấn ký trên lưng kia có thể có biến hóa gì đó.
”Cởi quần áo.” Gia Cát Mộ Quy không để ý tới cự tuyệt của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034984/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.