“Sao nói vậy?”
hắn nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra nàng có ẩn chứa bản tính của kẻ xấu.
“Bạch Tôn nói đúng, ta quả thật có thành kiến với hắn!”
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bực, “Trước kia ta cho là mình chỉ cần thấy hắn là căng thẳng, giờ có chuyện mới hiểu được, ta còn cảm thấy hắn là kẻ ác,vừa rồi ta có cảm giác hắn đã động tay chân gì đó”.
Lấy hơi, rồi nói tiếp, “Thảm hại hơn là, ta làm oan uổng cho người ta,trong lòng lại không biết áy náy! Ta còn cảm thấy lần sau để ý là được………… Trước kia ta có như vậy!”
Hu hu hu.
“Nàng không thích hắn”. Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt bình tĩnh nói ra kết luận.
“Nhưng ta trước kia cũng không quá thích người ta, cũng không còn như vậy”.
“Nàng đặc biệt không thích hắn”
“Mà hắn không có làm gì để ta không thích cả”
Phải nói là Bạch Tôn không thích nàng cũng đâu kém gì, có mấy người sẽđem người mình thích đánh thành trọng thương, hại bản thân người ta mộtnăm không thể dùng võ công chứ?
”Có lẽ là chuyện kiếp trước”.
“Lại là kiếp trước ………”.
Hạ Noãn Ngôn buồn bực đến nỗi muốn đâm đầu vào tường, “Ta nếu có bảnlãnh làm cho Bạch Tôn nói thật ra, trước hết muốn hỏi chính là kiếptrước chúng ta rốt cục là quan hệ gì!”
Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Quên đi, vẫn là không nên biết”.
Nếu hỏi ra trước kia bọn họ thật sự là quan hệ người yêu, thế cũng rất mất tự nhiên.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034981/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.