hắn cứ như vậy cúi đầu, thật lâu cũng không nói chuyện.
Qua một hồi, hắn mới ngẩng đầu lên, cười có chút miễn cưỡng, “Chính là bởi vì đã gặp qua, mới có thể nói như vậy.”
hắn dừng một chút, lại cười một tiếng, “Gặp qua, đáng tiếc bỏ lỡ, hiện tại muốn tìm cũng tìm về không được“.
Cho nên, là ai cũng không sao cả.
Hạ Noãn Ngôn nghe xong sửng sốt, “Vì sao tìm không được? Có cái gì hiểulầm thì nói cho rõ ràng, nàng không tha thứ ngươi thì ngươi cũng nêntiếp tục cố gắng, ngươi kiên trì được bao lâu chứ? Làm sao mà biết nhấtđịnh tìm về không được?”
Nghe ý tứ của hắn, người trong lòng hắn chính là xa cách mà không phải đã qua đời.
Chỉ cần người còn liền còn có hi vọng, sao có thể khẳng định nói không tìm về được như vậy?
Nàng nói xong lời cuối cùng giọng có hơi kích động, nhưng Thẩm Hoài Nhiên cũng không có để ý.
hắn lại im lặng thật lâu, rồi hỏi nàng, “Hạ cô nương, ngươi tin trên đời sẽ có chuyện hồn phách nhập vào người không?”
Gì?
”Lúc mới sáu tuổi ta lần đầu tiên biết nàng, nàng nói nàng từ nơi rất xa chạy tới, lúc ấy ta còn không tin nàng.”
“......”
”Sau lại không thấy nàng nữa, lần thứ hai gặp nàng thì là ở ngày sinhnhật 15 của ta, nàng thay đổi bộ dáng, nhưng ta vẫn nhận ra nàng đếnđây“.
Thẩm Hoài Nhiên cười cười, “Lần này nàng nói lúc trước nàng chạy đến từmột nơi rất xa, chính nàng cũng không biết là nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034959/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.