Nhưng mà........
Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, Tiểu Vương Gia đã mở miệng trước, “Miêu ca ca, có thể nào là người thích ngươi hay không nha?”
“.......... không biết, ta không nhớ có người nào thích ta không nữa“.
Nhưng Bạch tôn sẽ nhớ rõ đi?
Tiểu Vương Gia có chút muốn hỏi, nhưng lại thôi, trề môi, không nói.
Cái ca ca mang mặt nạ kia ánh mắt quá lạnh lùng!
Khách sạn không có vấn đề gì, trong phòng không có cạm bẫy, trong đồ ăn không có hạ độc, tất cả mọi người đều thoải mái ở.
Nhưng sau cơm chiều, lại xuất hiện vấn đề.
Hạ Noãn Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn, mệt mỏi chống cái trán, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vật gì đó giữa bàn.
”Ai có thể nói cho ta biết đây là ai đưa......”
”không phải ta!”
Bạch công tử cùng Tiểu Vương Gia vội vã phủi sạch liên quan, cùng lên tiếng trả lời.
Ngay cả bé con cũng quay lại khinh thường “hừ” một tiếng, đối với đồ vật trên bàn kia khinh bỉ cực kỳ.
Hạ Noãn Ngôn từ từ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy.
Gia Cát Mộ Quy nhìn nàng cười, “Nếu như là tặng cho nam nhân, thì không nên tặng hoa“.
“......... Thế cũng chưa chắc, ta cảm thấy người có thể viết ra những lời này, đưa cái gì ta đều là có thể lý giải được“.
thật ra vật trên bàn cũng không có quái lạ, chỉ là một đóa hoa Lạc Tuyết mọc riêng ở Trăng Non quốc.
Kỳ lạ là trên cây hoa có buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034922/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.