Trong tích tắc nhìn thấy bé con kia, ánh mắt hắn rõ ràng thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm quen thuộc.
Nheo mắt nhìn bé con một lát, hắn đột nhiên vươn tay, “Đứa nhỏ này ta mang đi“.
Hạ Noãn Ngôn luôn ở một bên nhìn, nghe hắn nói như vậy, vội vàng đưa tay ngăn cản, “Không được!”
Bạch tôn vẫn giống như không thấy nàng, hoàn toàn không để ý tới lời nói của nàng, nói với Bạch công tử, “Đem đứa nhỏ cho ta.”
Bạch công tử bối rối không buông tay, “Đại ca......”
”Sư huynh, huynh cũng biết đứa nhỏ quý giá thuộc về Trăng Non quốc, đứa nhỏ này huynh không thể ôm đi“.
Gia Cát Mộ Quy cuối cùng đã trở lại, lần này không chỉ là Hạ Noãn Ngôn, ngay cả Bạch công tử cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bạch tôn không nhìn hắn, cười nhạt nói, “Quý giá? Các ngươi ngay cả thân phận hắn là gì cũng không biết, nói hắn quý giá gì chứ? Không chừng giữ lại cái tai họa chính là hắn“.
Gia Cát Mộ Quy cười cười, “Đa tạ sư huynh quan tâm“.
Bạch tôn đụng phải cái từ chối nhẹ nhàng, cũng không nổi giận, vẫn lạnhlùng mang theo nụ cười giễu như vậy, “Nếu ta nói ta muốn đoạt bằng đượcthì sao?”
”Đại ca......”
Bạch công tử căng thẳng nuốt nước miếng, “Huynh cũng biết từ nhỏ ta sợhuynh nhất, nhưng Hạ Noãn Ngôn là chủ nhân của ta, sứ mệnh của ngườiBạch gia chính là nghe theo chủ nhân, nếu huynh muốn đoạt bằng được, tachỉ có thể động thủ với huynh thôi“.
Bach
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034859/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.