“Ngươi đừng lo lắng“.
Hạ Noãn Ngôn nghe giọng cũng biết hắn bị té đến mơ hồ rồi, vội vàng trấn an hắn, “Là ta bị hoa mắt thôi”
Đợi ánh sáng mạnh hoàn toàn phân tán đi, Bạch công tử mới nhìn rõ HạNoãn Ngôn không sao, hình như là nhìn không rõ đường, đang dụi bên mắtchầm chậm đi về phía hắn.
”Mắt ngươi làm sao vậy?”
Bạch công tử lại bắt đầu căng thẳng.
Không có, tại ánh sáng quá mạnh, mắt hoa thôi“.
Hạ Noãn Ngôn vừa rồi bị ánh sáng mạnh quá làm đầu có chút choáng váng,lại thấy không rõ đường, đành phải từng chút từng chút đi qua.
Đụng đến người của Bạch công tử, nàng ngồi xổm xuống, “Ngươi làm sao vậy?”
”Ta không sao.”
Bạch công tử kéo nàng nhìn đông nhìn tây, xác định nàng quả thật không có bị thương gì mới yên tâm nằm lại.
”A!”
Hắn lại kêu một tiếng thảm thiết.
Vừa rồi là lo lắng, còn chưa có cảm giác, giờ yên tâm, thì mới phát hiện phía sau lưng dán lên nền nhà liền vô cùng đau đớn.
Hạ Noãn Ngôn bị tiêng kêu của hắn dọa cho sợ, còn tưởng rằng hắn bị thương, vội vàng đem hắn quay qua.
Vừa nhìn xuống, nàng ngây ngẩn cả người.
Còn tưởng rằng là mình hoa mắt không thấy rõ, lại cẩn thận gần sát chútphân tích hồi lâu mới dám xác nhận, “Cánh của ngươi dài ra rồi......”
”Thật không?!”
Bạch công tử vừa mừng vừa sợ, bàn tay đưa về phía sau sờ sờ xác nhận.
”Không trách được đau như thế, từ thuở nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034847/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.