“Ngươi muốn ta đưa lưng gánh vác, ngay cả giọng nói vẻ mặt cũng đều luyện qua, chính ngươi nói là đạt yêu cầu đấy nhé!”
”Ai biết ngay cả ngươi cũng có lúc sai lầm!”
”Ngươi...... Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi mong thất bại lắm sao?
Trữ Vương tức đến mức dậm chân, nói xong hốc mắt liền đỏ.
Trời ạ, lại tới nữa......
Hạ Noãn Ngôn không nói gì thu ánh mắt về, định bụng không nghe không nhìn.
Nàng nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy hỏi, Trữ Vương trước kia cũng là người thích khóc sao?
Vẻ mặt Gia Cát Mộ Quy hơi nghi ngờ, cũng có chút muốn cười, thấy ánh mắt của nàng, lắc lắc đầu phủ nhận.
Trong phòng hai người còn đang ầm ỹ, Trung văn rõ ràng nói rất đúng, từlời nói cực kỳ bình thường, nhưng nghe chính là làm cho người ta mơ hồ.
Hai mắt nhìn sâu hơn vào trong phòng, Hạ Noãn Ngôn tìm ra chỗ mấu chốt.
Hai người kia......
Bộ mặt không hợp với giọng điệu, giọng điệu không hợp với tiếng nói.
Tóm lại chính là không hài hòa, câu nói tùy tiện khiến cho người ta nghe thấy cổ quái.
Ầm ỹ nửa ngày, hai người có lẽ là mệt mỏi, im lặng không tiếng động.
Vốn tưởng rằng tiểu cô nương quần áo vàng nhạt sẽ rời đi, Trữ Vương cũng sẽ rửa mặt rồi tắt đèn nghỉ ngơi, bọn họ có thể nhân cơ hội mà bỏ đi.
Nhưng đợi hồi lâu, cũng không có người mở cửa đi ra ngoài.
Tò mò nhìn xuống phía dưới, Hạ Noãn Ngôn thấy được một màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034821/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.