Xem ra ra trọng điểm là ở tại.... “chết” này.
Phải có cảm giác gấp gáp một mất một còn sao?
Sống hay chết sống hay chết sống hay chết..........
Ở trong sân thong thả bước vô ý thức, Hạ Noãn Ngôn cúi đầu lẩm nhẩm ở trong lòng, cảm xúc nghiêm túc nổi lên.
Gia Cát Mộ Quy tiến vào, đúng lúc nhìn đến hình dáng này của nàng.
Kêu nàng vài tiếng cũng không thấy đáp lại, hắn cười giữ chặt tay nàng, “Noãn Ngôn?”
Im lặng.
Im lặng thật lâu........
Tầm mắt của hai người đều cùng nhìn chằm chằm một chỗ, không có ai mở miệng, bầu không khí hết sức kỳ dị.
Qua hơn nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn lắp bắp nói, “Là ta hoa mắt sao?”
”Không có, cánh tay phải của ta biến thành cánh rồi.”
Vén tay áo lên xác nhận lời nói của mình, giọng nói của Gia Cát Mộ Quy vẫn bình tĩnh.
“........ Ta Ta không phải cố ý.”
Hạ Noãn Ngôn nuốt nuốt nước miếng, “Ta đang nổi lên cảm xúc, thử sử dụng pháp thuật, chàng lôi kéo ta, cứ như vậy rồi......”
”Đây không phải là có tiến bộ sao?”
“......... Nhưng ta không biết làm sao đem tay chàng biến trở về“.
Nàng sợ tùy tiện thay đổi, lại thành ra cái kỳ quái gì đó.
Như bây giờ thật ra vẫn còn rất thiên sứ rất đẹp.
Nhưng là một chút giá trị thực dụng cũng đều không có......
”Không có gì, coi như luyện tập đi“. Gia Cát Mộ Quy cười an ủi nàng, không muốn để nàng tự trách.
”Sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034757/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.