“Hơn nữa Linh đảo cũng bị người ta phá hủy, tất cả người Linh tộc đềubiến mất không thấy, không có ai biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, sau đó ta lúc nào cũng tìm kiếm ngươi ở mọi thời không “.
Bạch công tử nói xong mặt nhăn lại, “Người Bạch gia chúng ta có thể cảmứng được hơi thở của chủ nhân, nhưng không biết là ai động tay động chân ở trên người ngươi, nhiều năm như vậy ta cũng không tìm được ngươi, nếu không phải trước đây ngươi liên tục dùng pháp thuật hai lần, ta cònkhông biết phải tìm bao lâu“.
”Pháp thuật?”
Hạ Noãn Ngôn sửng sốt một chút, “Ngươi nói ở hiện đại lúc thời gianngừng lại, ta bỗng nhiên từ lầu 25 chạy đến lầu 32, là pháp thuật sao?”
”Nếu không ngươi cho là vì sao?”
“......... Thế thật sự là bởi vì ta?”
”Đương nhiên!”
Hạ Noãn Ngôn nhớ tới ở miếu thần lần đó, Trữ vương có nói qua.
”Ta đây biết pháp thuật gì?
”Rất nhiều, thời gian lâu lắm rồi, ta nhớ không rõ“.
Bạch công tử rất không nể tình tiếp tục nói, “Nhưng bây giờ ngươi đều không có, không nên hỏi ta vì sao, ta cũng không biết.”
“......”
Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng, “Nói vậy, bây giờ không thể để cho người khác biết nàng là người Linh tộc”
”Vô ích, nàng đã bị đánh lén hai lần, có kẻ biết nàng đã trở lại.”
Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, “Người nọ có võ công không tệ, nhưng so sánh vẫn còn thua ta, lấy năng lực của hắn, hoàn toàn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034753/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.