Tay đứa bé cầm bút lông có vẻ khó khăn, cả tay hắn bây giờ đẫm mực, viết chữ in.
……….. Cuối cùng cũng tìm người kể khổ rồi.
Nhìn hắn hồi lâu, đại ý là kiếp trước hắn là sát thủ, năm 23 tuổi, ngủ dậy liền biến thành như vậy.
Đương nhiên là hắn có nói lúc trước uy phong lẫm liệt như thế nào, tất nhiên sẽ không nói.
Đúng là nam sinh, đều thích ảo tưởng mình là sát thủ.
Dù sao bây giờ hắn cũng còn bé, cái gì cũng không sử dụng được, không muốn vạch trần hắn.
Viết nửa ngày rằng mình phá sào huyệt như thế nào, anh dũng ra sao nhưng lại nói đến chuyện Bạch công tử, cuối cùng để lại một câu, “ Đây là cái gì vậy? Đây là món đồ chơi gì vậy? Không biết pin lắp vào chỗ nào? Takhông biết phải dùng như thế nào.”
…….. Bạch công tử, hắn nói rất đúng.
Vì thế Bạch công tử xù lông lên.
“ Cái gì mà là đồ chơi! Bản công tử cao lớn uy dũng thế này! Bản công tử như ta sao phải dùng pin!”
Cao lớn uy dũng?
Đôi mắt khinh thường nhỏ bé liếc, viết, “ Dùng pin mặt trời sao?”
“ Ngươi……. Bản công tử không dùng pin mặt trời! Ngươi mới dùng pin mặttrời, cả nhà ngươi dùng pin mặt trời……. Bọn ngươi….. rõ ghét!”
Tạm dừng một chút, giọng mềm mại đáng yêu của Bạch công tử chuyển thànhthanh âm nhạy bén, “ Bản công tử là người có uy phong như vũ bão!”
“ Hóa ra vẫn chỉ là một món đồ chơi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034740/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.