Hạ Noãn Ngôn nhìn theo hướng mắt của hắn, mới nhớ ra lô dâu tây trong lọ,“Hoàng thượng, người muốn ăn thử sao? Nó rất là ngon đó”. 
Mỹ nam hoàng đế nhìn chằm chằm vào chén nhỏ, không hề động đậy. 
Hả? 
“ Không phải là sợ có độc đó chứ?” 
Hạ Noãn Ngôn hoài nghi nhìn hắn, say xoay người, “ Hay ta mở ra một ít, cùng với ngươi ăn nha”. 
Một bàn tay xinh đẹp duỗi ra phía nàng, cầm một ít trong chiếc chén đó. “ Ta quả thật sợ trong đó có độc”. 
“…………….” 
Vị huynh đệ này, ngươi không cần phải nói phũ phàng thế chứ……… 
Hạ Noãn Ngôn không có sức quay người lại, tò mò hỏi, “ Vậy sao ngươi lại đột nhiên tin tưởng ta?” 
“ Ta không có tin ngươi”. 
“…………..” 
“ Là ta nhìn ra cái đó không có độc”. 
“ ……… Hoàng thượng”. 
“ Hả?” 
“ Ngươi nhìn đẹp nhất là lúc ngươi không nói”. 
“………” 
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Noãn Ngôn tưởng sẽ gặp khó khăn. 
Đây là xã hội phong kiến không nên cùng hoàng thượng nói chuyện bất kính như thế aaaaaaaaaaaaaa 
Nhìn lén lại, người mỹ nam bên cạnh tựa như cũng không có điểm tức giận, chính là tao nhã ăn một ít điểm tâm. 
Ăn xong một ít, khóe miệng lạnh lùng của hắn khẽ mỉm, lộ ra một nụ cườiấm áp ôn nhu mê người, “ Ăn rất ngon, Tiểu Nhiên chắc chắn sẽ thích”. 
“…………..” 
Cười khuynh nhân thành, lại cười khuynh nhân quốc……. 
( Cười khuynh quốc khuynh thành) 
Xem tất cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034627/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.