“………. Không bắt ta vào trong lao ngươi không cam lòng?”
Không ai để ý nàng.
Hả. không ai muốn bắt nàng sao?
Vậy là mình còn đường sống rồi.
“ Ngươi sợ ta chạy?”
Nháy mắt thừa nhận.
“ Có phải sợ ta đi nói lung tung?”
Tiếp tục nháy mắt.
“Ta sẽ không nói lung tung, dù sao thì ta nói cũng chẳng ai tin”.Hạ Noãn Ngôn cam đoan
Vốn là thật sao, lần trước còn tưởng nàng sờ nhầm, hiện tại hẳn nằm trên người nàng, cảm nhận được rõ ràng hắn là người có cơ bắp, sao lại cóthể là người “ yếu đuối” được!
Ách…
Cảm giác thấy lời nói này là lạ.
Trong lòng Hạ Noãn Ngôn suy nghĩ lại một chút
Hắn không để ý nàng, mỹ nam hoàng đế căn bản không tin lời của nàng.
“ ….Ta đã cứu ngươi”
Tiếp tục không để ý nàng.
“……….. Lấy oán trả ơn! Biết trước như thế ta sẽ không tìm dược trị thương cho ngươi!”
Vẫn là không để ý.
Hạ Noãn Ngôn cắn răng, “ Đồ lòng dạ hẹp hòi!”
Lông mi mỹ nam hoàng đế chậm ra hạ xuống, Hạ Noãn Ngôn tưởng hắn nháymắt khẳng định mình lòng dạ hẹp hòi, nhưng thực tế tình hình là………….
Ánh mắt nhắm lại sẽ không mở, mỹ nam trước mắt ngất đi rồi.
“………….”
Hạ Noãn Ngôn sắp hộc máu rồi.
Sức lực hoàn toàn của hắn, không vội mà nhìn xem tình trạng vết thươngcủa mình, ngược lại thà rằng ngất xỉu cũng phải bắt nàng cho bằng được,có phải là sợ nàng ra bên ngoài sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-chiu-thua-roi/3034576/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.