Chương trước
Chương sau
Diêu Hương Vân vừa dứt lời, đáy mắt một cô nương khác cũng có mối quan hệ khá tốt với Bạch Vũ lóe lên tia ngoan độc nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Chỉ là một phế nhân, đổi lại là ta, đã sớm đào lỗ mà chui xuống rồi, làm gì còn mặt mũi xuất đầu lộ diện chứ!”

Văn Dao chính là thiên kim Phụ quốc tướng quân Văn Chính Nam, là muội muội ruột thịt với Văn Thao, ở trong nhà thì nàng ta chính là đích nữ. Trước đó không lâu, đại ca nàng bị Nhan Noãn Noãn đánh trọng thương, đến nay vẫn chưa thể xuống giường được, trong lòng Văn Dao đương nhiên sinh ra oán hận với Nhan Noãn Noãn. Nhưng mà cha nàng đã cảnh cáo nàng không thể xung đột cùng Nhan Noãn Noãn.

Văn Dao không biết vì sao cha nàng đột nhiên lại sợ hãi Nhan Noãn Noãn đến vậy, nhưng dưới biểu tình nghiêm túc mà lại lãnh khốc của ông chỉ có thể nghiến răng, căm phẫn đồng ý. Nếu không phải vì Văn Thao ngạo mạn, vô lễ thành tính thì nàng ta sớm đã tìm Nhan Noãn Noãn tính toán sổ sách rồi. Nhưng mà những nỗi căm phẫn kia, Văn Dao cảm thấy nếu không phát tiết ra thì sớm muộn nàng ta cũng nghẹn đến nội thương mất.

Nhan Noãn Noãn hôm nay tốt nhất là đừng đến, nếu đến rồi thì nàng nhất định phải hảo hảo giáo huấn nàng ta một phen! Không thể trực tiếp xung đột cùng Nhan Noãn Noãn nhưng nếu nàng ta tự mình rước lấy nhục nhã thì cũng chẳng liên can gì tới nàng.

Ánh mắt nhu hòa của Bạch Vũ nhìn chăm chú vào gương mặt đầy hận ý Văn Dao, thân là tỷ muội, nàng ta làm sao không biết hận ý của Văn Thao đối với Nhan Noãn Noãn chứ. Nàng ta cũng muốn khiến Nhan Noãn Noãn chịu nhục nhưng không thể công khai ra tay được, nay Văn Dao đã muốn động thủ thì nàng ta chỉ việc ngồi yên xem kịch là được rồi.

“Dao nhi, Nhan tỷ tỷ nay đã là Hiền vương phi, chuyện của hoàng thất chúng ta không thể tùy tiện nói được!”

Lời nói đầy lễ nghĩa, ôn nhu động lòng người cộng thêm dung mạo như hoa, bộ dáng thiên kim tiểu thư danh môn khiến cho đám công tử trong lương đình, nếu không phải là toàn bộ thì cũng có tới hai phần ba ánh nhìn dừng trên người Bạch Vũ không chịu rời đi.

Tư Đồ Tử Ngôn mặt dày ngồi trên ghế cao, đôi mắt đen thâm thúy lấp lóe quang mang nhìn đám nam tử say mê sắc đẹp của Bạch Vũ, trong lòng không khỏi tự hào cùng kiêu ngạo.

Qủa nhiên chỉ có kinh thành đệ nhất tài nữ Bạch Vũ mới có tư cách trở thành thiếu phu nhân của Tư Đồ gia. 

Cái ung nhọt Nhan Noãn Noãn kia, ngay cả ngón chân của Bạch Vũ còn không bằng, lại là phường điêu phụ không phân biệt phải trái.

Văn Dao nghe những lời này, khinh thường cười nhạo nói: “Hiền vương phi? Cũng chỉ là hư danh mà thôi, ai chẳng biết Hiền vương gia là một tên ngốc, hắn bất quá thì mệnh tốt, đầu thai đúng chỗ, có hoàng thất chống lưng, Thái hậu nhân từ niệm tình hắn là cốt nhục của tiên đế, nếu không thì một tên ngốc có thể sống yên ổn tới giờ sao?”

Văn Dao không chút kiêng dè mắng chửi Long Trác Việt, rõ ràng là tội lớn đáng chém đầu nhưng đám người không hề căn ngăn mà ngược lại, bộ dáng đồng cảm vô cùng.

Diêu Hương Vân vỗ vỗ mu bàn tay trắng mịn của Bạch Vũ: “Vũ nhi, tâm địa ngươi quá thiện lương rồi, ngươi xem, ngươi có lòng tốt mời nàng, mọi người đều đã sớm tới chúc mừng nhưng còn nàng ta, đến cả bóng dáng còn chưa thấy đâu, mặc kệ nàng ta có tới hay không, nhưng hành động này rõ ràng chính là không coi trọng ngươi!” Hành vi không tôn trọng chủ nhân như vậy thật quá thất lễ!

Diêu Hương Vân nói xong, vẻ mặt đám người lộ rõ tia trào phúng cùng khinh miệt. Yến tiệc mừng sinh nhật Bạch Vũ, khách mời toàn là người có thân phận cùng địa vị trong kinh thành, ở trong mắt đám thiên kim tiểu thư cùng thế gia công tử này, một thứ nữ như Nhan Noãn Noãn chỉ là nhân vật hèn mọn, đáng khinh. Lẽ đương nhiên, Nhan Lăng hôm nay cũng nhận được thiệp mời.

Nhan Lăng thấy đám nữ tử khinh miệt nhan Noãn Noãn, đáy mắt hiện rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, mắt đẹp khẽ hạ, vẻ khó xử nhìn Bạch Vũ nói: “Bạch tiểu thư, đại tỷ từ nhỏ đã trầm tĩnh, ít cùng người ngoài giao tiếp, phụ thân đã thỉnh không ít thầy về dạy nàng qui củ nhưng nàng lại không chịu học, hôm nay thất lễ như vậy thật khiến tiểu thư chê cười rồi!”

Bề ngoài Nhan Lăng giống như là đang nói đỡ cho Nhan Noãn Noãn nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng ám chỉ nàng là một nha đầu không có giáo dưỡng, không phải Vũ Dương hầu phủ không có gia giáo mà chính là do bản thân nàng không chịu học hỏi.

Bạch Vũ ôn nhu nhìn Nhan Lăng, tiếng nói như gió mùa xuân, vô cùng thoải mái, xen lẫn chút lo lắng nói: “Không có gì đáng ngại, dù sao cũng còn lâu mới tới tiệc tối, chúng ta chờ một chút vậy!”

Mãi đến khi hoàng hôn sắp buông, Nhan Noãn Noãn mới dẫn theo Long Trác Việt khoan thai đi tới. Một thân quần áo màu lam nhạt, thanh mĩ như cành hoa lay động trong gió, dáng người lả lướt, làn váy thêu vô số đóa bạch mai theo gió tung bay khiến cho cả thân người nàng phiêu dật xuất trần, giống như những đóa bạch mai kia, thanh nhã mà cao quí.

Quần áo Nhan Noãn Noãn mang theo khi xuất giá vốn không có hoa văn gì cả, nhưng là từ khi gả cho Long Trác Việt, hoa văn trên mỗi kiện quần áo của nàng đều do chính tay hắn thêu. Kỹ thuật thêu của hắn xuất thần nhập hóa, mỗi kiện quần áo bình thường qua tay hắn đều trở nên đẹp không sao tả xiết.

Làn da tuyết trắng của Nhan Noãn Noãn không hề trăng điểm mà vẫn đầy sức sống, nàng cùng Long Trác Việt đi vào trong đại sảnh, đối với ánh mắt hoặc khinh thường hoặc kinh diễm hoặc trêu tức, hoặc châm chọc của đám người tới dự tiệc, Nhan Noãn Noãn thản nhiên như không, hai cánh môi hồng nhuận khẽ cong lên, lạnh lẽo như u lan dưới đáy cốc, bạch mai trong đêm tuyết, lại càng giống như tuyết liên trên núi Thiên Sơn, thánh khiết cùng cao nhã.

Long Trác Việt gắt gao nắm tay áo Nhan Noãn Noãn, một mực cúi thấp đầu, thỉnh thoảng sẽ vô tình ngước lên nhìn đám người chỉ trỏ chung quanh, ánh mắt khiếp nhược cùng sợ hãi.

Dung mạo xuất trần của Nhan Noãn Noãn khiến cho đáy mắt Bạch Vũ rất nhanh xẹt qua tia ngoan độc. Nàng đã từng là Kinh thành đệ nhất mỹ nữ a! Nhưng mà từ khi Nhan Noãn Noãn xuất hiện, hào quang của nàng, danh vị của nàng đều bị nàng ta đoạt lấy.

Mọi người chỉ biết đến Nhan đại tiểu thư của Vũ Dương hầu phủ là một phế nhân không thể luyện võ, không học vấn cũng không tinh thông cầm kỳ thi họa mà không ai biết rằng nàng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.  Mãi đến khi nàng nhấc khăn hỉ trong đại đường cử hành hôn lễ ngày ấy, rồi khi nàng xuất hiện ở Tụ Hiền lâu làm công trả nợ thay cho Hiền vương gia, vẻ tuyệt sắc cùng khí chất tao nhã của Nhan Noãn Noãn đã truyền ra khắp kinh thành.

Đến bây giờ, danh xưng Kinh thành đệ nhất mỹ nhân của Bạch Vũ sớm đã bị tư sắc nổi bật của Nhan Noãn Noãn vượt qua. Điều duy nhất bất đồng là Bạch Vũ là tài nữ đã luyện võ lên tới cấp năm trong khi Nhan Noãn Noãn cái gì cũng giống một phế nhân.

Những ngón tay trắng như ngọc của Bạch Vũ nắm chặt khăn lụa, ánh mắt như hận không thể vạch mấy đao trên mặt Nhan Noãn Noãn, bất quá thì gương mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười động lòng người.

Bạch Vũ nhìn thấy Nhan Noãn Noãn đã đến gần liền tao nhã đứng dậy nghênh đón, thân thiết nắm tay Nhan Noãn Noãn: “Nhan tỷ tỷ, ta còn sợ tỷ không đến nữa kìa!”

Nhan Noãn Noãn cười lạnh, biểu tình trên gương mặt tuyệt mĩ lạnh lùng cùng xa cách, không nhanh không chậm rút tay về nói: “Bạch tiểu thư đã mời, ta sao có thể không đến được!”

Chính là lời nàng vừa dứt đã nghe thấy thanh âm khinh thường vang lên: “Hừ, dã nha đầu vẫn là dã nha đầu, một chút qui củ lễ nghi cũng không hiểu, còn để chúng ta đợi lâu như vậy chứ!” Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Hàn Thế Hiên.

Ánh mắt trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng của Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhìn Hàn Thế Hiên, thờ ơ nói: “Hàn công tử nói ta không hiểu qui củ, chẳng lẽ người biết cấp bậc lễ nghĩa?”

“Vô nghĩa, bổn thiếu gia ta gia giáo rất tốt, sao có thể giống ngươi được!” Hàn Thế Hiên hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu ngạo mạn nói.

“Phải không?” Nhan Noãn Noãn nhếch miệng, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần cất tiếng nói: “Ta lại không biết công tử thế gia nhìn thấy Hiền vương mà không hành lễ lại được cho là người có giáo dưỡng nha!” 

Thanh âm trong vắt như một hòn đá ném vào trong mặt hồ phẳng lặng khiến mặt hồ gợn sóng. Sắc mặt Hàn Thế Hiên phút chốc trở nên xanh mét, mà sắc mặt những người còn lại cũng không há hơn Hàn Thế Hiên là bao. Lời nói này của Nhan Noãn Noãn chẳng phải là đang mắng bọn họ không có giáo dưỡng sao.

Hiền vương gia cùng Hiền vương phi thân phận xác thực tôn quí, nhưng mà thói quen không coi Long Trác Việt ra gì đã ăn sâu trong suy nghĩ của nhiều người nên mặc dù biết thân phận Vương gia của hắn thì cũng không thể nào cung kính hành lễ được. 

Nếu hắn là Vương gia được Thái hậu yêu thích thì có lẽ bọn họ sẽ cố giả trang mà đối đãi với hắn, nhưng Long Trác Việt lại không hề được Thái hậu để tâm, mà phụ thân bọn họ lại là người đi theo Thái hậu để bảo toàn quyền thế, bọn họ đương nhiên sẽ không để Long Trác Việt vào mắt rồi.

Cho dù Long Trác Việt có Hoàng thượng bảo hộ, nhưng là Hoàng thượng hiện tại yếu đuối vô năng, mọi chuyện đều xin ý chỉ của Thái hậu thì có thể bảo hộ Long Trác Việt được bao lâu chứ?

Thái hậu đối với việc Long Trác Việt bị người khi dễ cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua chẳng phải là đang dung túng cho bọn họ khi dễ, khinh thường Long Trác Việt sao?

Hàn Thế Hiên nhếch môi, căm giận trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, cuối cùng im lặng không nói gì nữa. Mặc dù vậy, trong lòng cũng không khỏi thừa nhận, hắn không hành lễ với Hiền vương gia cùng Hiền vương phi, xác thực là không biết cấp bậc lễ nghĩa. Chỉ là, Hàn Thế Hiên cho là như vậy không có nghĩa là tất cả mọi người đều nghĩ như hắn.

“Hành lễ với các người? Cùng không xem nhân phẩm của mình như thế nào, một tên ngốc, một phế nhân mà cũng đủ tư cách cho bọn ta hành lễ sao?” Một thanh âm trào phúng đột ngột vang lên, rõ ràng là thanh âm ấm áp như gió mùa xuân nhưng ý tứ trong lời nói so với Hàn Thế Hiên còn ác độc hơn cả.

Nhan Noãn Noãn nhướn mày, theo hướng giọng nói nhìn lại thì thấy một nữ tử bừng bừng khí thế đứng sau lưng Bạch Vũ. Cũng không tính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng coi là xinh đẹp, quyến rũ, cũng coi là có tư thế anh hùng hiên ngang. Nhan Noãn Noãn nhìn nàng ta lại nghĩ tới một nữ chiến binh uy phong lẫm lẫm.

Nếu bỏ qua lời nói ngông cuồng cùng vẻ mặt khinh miệt kia của nàng ta thì cũng coi như một nữ tử khí phách, Nhan Noãn Noãn đương nhiên sẽ có hảo cảm bởi vì nàng ta thật giống nàng ngày trước!

Nữ tử trời sinh đã cao ngạo, nhắc tay giở chân đều mang theo khí phách hơn người như nữ vương cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn chúng sinh.

Bất quá thì nữ tử nọ vừa dứt lời, một đạo thanh âm trầm thấp tựa như sấm dậy đất bằng đột ngột vang lên: “Uyển nhi, không được vô lễ với Hiền vương phi, còn không mau nhận tội với Hiền vương phi?”

Đó là giọng nói của một nam tử trung niên, chính là một câu đơn giản như vậy lại khiến cho người ta cảm nhận được uy nghiêm cùng khí phách.

Nữ tử được gọi là Uyển nhi đưa mắt nhìn người vừa tới, ánh mắt lập tức chuyển thành hờn giận: “Cha, dựa vào cái gì muốn ta nhận sai, ta nói chính là sự thật a!”

Ánh mắt nghi hoặc của Nhan Noãn Noãn dừng trên người nam tử nọ, chỉ liếc nhìn một cái, đôi mắt đẹp mạnh mẽ co rút, đáy mắt hiện rõ kinh ngạc. Người này…

“Việt Việt, hắn là ai?” Nhan Noãn Noãn thấp giọng hỏi Long Trác Việt đứng bên cạnh.

Long Trác Việt gắt gao nắm tay Nhan Noãn Noãn, nghe thấy nàng hỏi liền ngẩng đầu nhìn nam tử nọ rồi nói: “Hắn chính là Trấn quốc tướng quân Liễu Bình Dịch.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.