Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua các tầng mây chiếu rọi muôn nơi.
Cây lục vu bám quanh tường viện xanh rêu, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên tường ngói màu rượu, một vài con bướm đủ sắc màu chập chờn trước thềm đá.
Nhan Song Song bưng chậu nước đứng trước cửa phòng, đợi đến khi trong phòng vang lên giọng nói êm dịu của Nhan Noãn Noãn mới đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mĩ khuynh quốc khuynh thành của Long Trác Việt.
Một vài tia nắng theo cánh cửa mở ùa vào trong phòng, chiếu thẳng vào gương mặt tuấn mĩ của Long Trác Việt, cả gương mặt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt khiến hắn trông như thần mặt trời giáng thế.
Hô hấp Nhan Song Song như chững lại, nhìn đến ngây cả người.
Thật là đòi mạng a, nếu Vương gia cứ như vậy mà ra đường còn không phải sẽ rước vào vô số cuồng phong lãng điệp sao? Đến lúc đó còn ai quan tâm tới Hiền vương gia là một tên ngốc chứ, sợ là số nữ tử tình nguyện làm thiếp cũng đủ để đạp sập cửa lớn Hiền vương phủ đi.
“Vương gia, nô tỳ cảm thấy bộ dáng của người trước kia có vẻ tốt hơn hiện tại!” Nhan Song Song sau một lúc lâu trầm mặc cuối cùng cũng cất tiếng nói.
Long Trác Việt tò mò ‘di’ một tiếng hỏi: “Vì sao a, hiện tại người ta rất khó coi sao?”
“Không phải!” Nhan Song Song ngẩng đầu, đưa tay vỗ trán: “Chính là vì quá đẹp nên nô tỳ sắp chảy máu mũi tới nơi rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-bi-nguoi-bat-nat/3149379/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.