Chương trước
Chương sau
Tụ Hiền lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, nằm trên con đường lớn nhất, kiến trúc hùng vĩ, tráng lệ, vừa nhìn đã biết đó là nơi tụ họp của quan to cùng quí nhân, rượu và thức ăn bên trong đắt đến nỗi khiến dân chúng nghĩ tới là không dám vào. Có điều, Tụ Hiền lâu người vẫn đông như trẩy hội, dòng người ra vào nối liền không dứt.

Long Cẩm Thịnh đứng ở cửa Tụ Hiền lâu, khí chất tôn quí không ngừng toát ra khiến cho tiểu nhị đang nghênh đoán khách nhân nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình cùng hăm hở tiếp đón.

Tiểu nhị khoát khăn lên vai, nở nụ cười tươi rói nhìn Long Cẩm Thịnh: “Vị công tử này nhìn thật lạ mặt, chắc là lần đầu tiên đến đây rồi. Tụ Hiền lâu chúng tôi là tửu lâu số một kinh thành, đảm bảo ngài tới một lần sẽ muốn tới lần thứ hai...”

“Ân!” Long Cẩm Thịnh lạnh nhạt nhìn tiểu nhị rồi ngửa đầu, ánh mắt dừng lại ở tấm biển của tửu lâu, ý cười trong mắt ngày càng nồng đậm.

Tụ Hiền lâu ở trong kinh thành đã sớm có tiếng, hắn đích thực mới đến đây lần đầu, tiểu nhị này nói như vậy thật khiến hắn tò mò, chẳng lẽ đồ ăn ở đây thật sự ngon đến nỗi khiến người ta đến lần một lại muốn đến lần hai, lần ba sao?

“Việt Việt, chúng ta vào thôi!” Long Cẩm Thịnh tâm tình vô cùng tốt, cánh tay khẽ khoác lên vai Long Trác việt, cười như thể mặt trời tỏa nắng, gương mặt anh tuấn khiến cho những nữ tử đi ngang qua như bị điện giật, mặt đỏ tim đập không ngừng.

“Đã nói ngươi không được gọi ta là Việt Việt!” Long Trác Việt thở phì phì, trừng mắt nhìn Long Cẩm Thịnh như thể Long Cẩm Thịnh gọi như vậy chính là làm nhục Noãn Noãn của hắn mà, “Việt Việt là tên chỉ có Noãn Noãn mới được quyền gọi!”

Long Cẩm Thịnh nhún vai nói: “Nếu không gọi ngươi là Việt Việt thì gọi ngươi là gì?” Chẳng lẽ kêu hoàng đệ? Chẳng phải bọn hắn đang cải trang ra ngoài sao?

Long Trác Việt nghiến răng, hắn không có tên sao? Tại sao cứ phải học theo cách gọi của Noãn Noãn, đáng ghét!

“Đừng giận dỗi nữa, nếu còn không vào thì sẽ không có chỗ tốt ngồi đâu.” Long Cẩm Thịnh dùng lực đập vào lưng Long Trác Việt một cái, hào khí ngút trời lôi Long Trác Việt vào trong Tụ Hiền lâu.

Tiểu nhị bắn ánh nhìn quái dị về phía Long Trác Việt, trong lòng không khỏi có chút khinh thường. Bộ dạng xấu xí thì thôi đi, lại còn ăn mặc thô thiển như vậy, cũng không vị cẩm y công tử kia sao lại có thể nguyện ý tới đây ăn cơm cùng hắn chứ.

Tiểu nhị dẫn bọn họ tới một bàn trống. Long Cẩm Thịnh đưa mắt nhìn khắp đại sảnh huyên náo rồi nhìn tiểu nhị hỏi: “Tiểu nhị, còn phòng riêng nào trống không?”

“Có có, mời công tử đi theo tôi!” Long Cẩm Thịnh vừa hỏi, tiểu nhị lập tức ân cần đáp rồi dẫn đường cho bọn họ lên lầu hai.

Tụ Hiền lâu tổng cộng có ba tầng, tầng một là đại sảnh rộng lớn, tầng hai được phân thành nhiều gian nhỏ, tầng ba tuy cũng phân gian nhưng là không phải ai cũng có thể tùy tiện lên, không phải là quan to, quí nhân có thân phận cùng địa vị cao quí, tài trí hơn người thì không thể lên được. So với những gian phòng lầu hai, sương phòng lầu ba thanh nhã, yên tĩnh và xa hoa hơn hẳn.

Tiểu nhị dẫn Long Cẩm Thịnh cùng Long Trác Việt tới một gian trên lầu hai, niềm nở rót trà. Nhâm Vân Hải qui củ đứng phía sau Long Cẩm Thịnh, cẩn thận hầu hạ.

“Không biết nhị vị công tử muốn dùng gì ạ?” tiểu nhị rót trà xong, lập tức cười hỏi.

“Việt Việt, đệ muốn ăn gì a?” Long Cẩm Thịnh nhìn Long Trác Việt hỏi.

“Thịnh Thịnh ăn gì thì người ta ăn cái đó!” Long Trác việt nhấp một ngụm trà, nhếch miệng nhìn Long Cẩm Thịnh cười nói.

Một tiếng ‘Thịnh Thịnh’ kia khiến cho thân hình cao lớn của Long Cẩm Thịnh khẽ rung lên, da gà toàn thân không tự chủ dựng đứng hết lên.

Nhâm Văn Hải xoay mặt sang hướng khác, bả vai khẽ rung lên, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

Khóe miệng Long Cẩm Thịnh cứng ngắc, thầm an ủi chính mình, quên đi, Thịnh Thịnh thì Thịnh Thịnh, chỉ là một chút da gà thôi mà, hắn chịu được.

Bất quá thì Long Cẩm Thịnh cuối cùng cũng hiểu được vì sao Long Trác Việt không thích hắn gọi là Việt Việt, trừ bỏ đây là xưng hô Nhan Noãn Noãn thường gọi thì một nam nhân gọi một nam nhân thân thiết như vậy thật sự có chút ghê tởm.

Long Cẩm Thịnh quay đầu nhìn tiểu nhị nói: “Đem những món ăn ngon nhất của các ngươi lên đây, không cần nhiều quá, chỉ cần khoảng tám món là được rồi!”

“Được ạ, nhị vị công tử vui lòng chờ một lát ạ!” tiểu nhị vui sướng đáp rồi nhanh chóng chạy đi.

Long Trác việt vẻ vô tội nhìn Long Cẩm Thịnh: “Thịnh Thịnh, người ta thực nghèo a!” 

Long Cẩm Thịnh trợn mắt liếc Long Trác Việt một cái: “Vừa nãy là ai nói mời ta ăn cơm?”

Nghèo? Tên Long Trác Việt này mà nghèo thì trên đất nước này ai mới là người giàu đây? Ở Tụ Hiền lâu này chẳng phải chỉ cần hắn nói một tiếng thì cho dù mỗi ngày tới ăn không cũng không ai dám nói một câu sao? Hắn mà cũng ở đây giả nghèo? Thật sự keo kiệt mà, hắn cùng lắm mới gọi có tám món thôi mà!

Long Cẩm Thịnh không thèm nhìn tới ánh mắt đáng thương của Long Trác Việt, rất thoải mái dựa người vào thành ghế chờ đồ ăn.

...

Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu những tầng mây, tản mát ra thứ ánh sáng huyền ảo như ngọc. Gió nhẹ khẽ thổi đưa đến một mùi cỏ non thơm ngát.

Bữa trưa hôm nay chỉ có Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Song Song ăn với nhau, từ ngày thưởng thức qua tay nghề của Nhan Noãn Noãn, Nhan Song Song liền giống Long Trác Việt, mỗi ngày vừa mở mắt thì chuyện trông đợi chính là được ăn cơm.

“Vương phi, đám hạ nhân còn lại nên xử lý như thế nào?” Cơm nước vừa xong, Nhan Song Song lập tức quay sang hỏi Nhan Noãn Noãn.

Vương phủ không có Lưu Quang Lâm, Nhan Noãn Noãn cảm thấy đặc biệt thoải mái, quyền chưởng quản Vương phủ đương nhiên thuộc về nàng rồi.

“Tự ngươi xử lý đi, lưu lại được thì lưu lại, không thì đem bán hết đi!” Nhan Noãn Noãn lười biếng nói, Nhan Song Song dù sao cũng ở với đám hạ nhân một thời gian, ai tốt ai xấu nàng ta đương nhiên hiểu rõ hơn nàng: “Đúng rồi! Ngươi đi gọi Phong thúc đến đây!”

“Dạ!”

Nhan Song Song rời đi không bao lâu thì Phong Cốc đi tới: “Nô tài tham kiến Vương phi, không biết Vương phi tìm nô tài có chuyện gì ạ?”

“Phong thúc mau đứng lên đi!” Nhan Noãn Noãn ôn hòa cười nói: “Lưu Quang Lâm phạm tội bất kính đã bị Hoàng thượng đưa về cung xử lý, Vương phủ hiện tại thiếu một quản sự, ta muốn Phong thúc thay ta giữ chức tổng quản, chuyện quản lý hạ nhân trong Vương phủ giao cho thúc, ta không hi vọng lại xuất hiện thêm một đám nô tài khi chủ như trước kia!”

Phong Cốc thụ sủng nhược kinh, lão ở trong Vương phủ bất quá chỉ là một xa phu nho nhỏ mà thôi, cư nhiên lại  lại có may mắn được Vương phi ưu ái cho làm tổng quản.

“Tạ Vương phi tin tưởng. Nô tài nhất định sẽ cố hết sức quản lý Vương phủ!” Phong Cốc sau cơn giật mình liền vui sướng quỳ xuống tạ ơn.

Đúng lúc này thì Thiên Minh vội vàng chạy tới, gương mặt vốn lạnh lùng lộ ra vẻ khẩn trương, nghiêm trọng giống như đã có chuyện lớn xảy ra.

Nhan Noãn Noãn không nhìn thấy Long Trác Việt đi cùng Thiên Minh, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vội vàng đứng dậy, lo lắng nhìn Thiên Minh hỏi: “Thiên Minh, Vương gia đâu?”

“Hồi bẩm Vương phi, Vương gia bị người Tụ Hiền lâu giữ lại rồi ạ!”

“Tại sao?” Tụ Hiền lâu? Đó không phải tửu lại Long Trác Việt nói muốn mời Long Cẩm Thịnh ăn cơm sao, như thế nào lại bị người ta giữ lại rồi?

Mí mắt Thiên Minh giật giật, nhăn nhó nói: “Vương gia không có tiền trả tiền cơm khiến cho chủ quán tức giận, nói là nếu Vương gia không trả tiền sẽ chặt đứt tay chân người!”

“Cái gì?” Nhan Noãn Noãn hét lên, đôi mắt đẹp phút chốc lửa giận phừng phừng: “Hoàng thượng không phải đi cùng Vương gia sao?”

“Bởi vì Vương gia mời khách cho nên Hoàng thượng ăn xong đã cùng Nhâm công công hồi cung rồi ạ!” Thiên Minh nhíu mày, sốt ruột nói: “Vương phi, chúng ta vẫn là mau lấy tiền đi cứu Vương gia đi ạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.