“Ngừng!” Nhan Noãn Noãn dừng bước, quay đầu quát lớn.
Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn quát, nhất thời nín khóc, nước mắt cũng nhanh chóng ngừng lại.
Phong Cốc đứng một bên nhất thời nghẹn họng, trân trối nhìn một màn trước mắt mà không tài nào giấu được kinh ngạc. Lão ở Vương phủ này cũng có tới năm sáu năm rồi, hạ nhân trong phủ ai ai cũng biết Hiền vương gia rất ưa khóc, hơn nữa một khi đã khóc là khóc không ngừng, từng có người vì tiếng khóc của Vương gia mà đau đầu không thôi, dùng mọi cách dụ dỗ, uy hiếp thế nào cũng không thể khiến Vương gia ngừng khóc nháo.
Sau vô số lần thất bại, bọn họ cũng lười nghĩ cách, từ đó về sau mỗi lần nghe thấy Vương gia khóc bọn họ sẽ lập tức lấy hai cục bông gòn nhét vào lỗ tai, chờ Vương gia khóc mệt tự nhiên sẽ ngừng lại.
Nào ngờ hôm nay, Vương phi chỉ cần một tiếng thôi cũng có thể khiến Vương gia ngừng khóc. Thần kỳ! Thật sự quá sức thần kỳ rồi!
“Đừng khóc, trở về phòng giúp ta xoa bóp được không?”
Hắn thế mà ngủ thật thoải mái, chỉ khó cho đệm thịt là nàng đây, một bên vai bị hắn dựa vào sớm đã tê cứng cả, vừa rồi lại ngã thêm một cú, thật sự là quá đau mà!
“Được, được!” Long Trác Việt phấn khởi gật đầu, tuyệt đối không vì chuyện bị Nhan Noãn Noãn sai phái mà bất mãn, vui sướng nhảy nhót quanh Nhan Noãn Noãn, được bóp vai cho Noãn Noãn là phúc khí của hắn nha!
“Noãn Noãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-bi-nguoi-bat-nat/3149318/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.