Nhan Noãn Noãn biết con thỏ nhỏ trong lời nói của Long Trác Việt là vật gì, nhớ tới vật đó nàng thật sự không biết nói gì nữa, đường đường một đại nam nhân mà chăn ngủ dĩ nhiên lại thêu vô số những hình thái khác nhau của loài thỏ, thêm vào đó, mỗi đêm mà không có chăn thêu con thỏ, hắn nhất định nháo loạn không chịu ngủ.
Nàng có thể lý giải là một người dùng một cái chăn lâu ngày sẽ trở thành thói quen, nếu không có sẽ cảm thấy thiếu vắng nhưng không có nghĩa là không thể ngủ được. Long Trác Việt đối với cái chăn kia rốt cuộc si mê tới cỡ nào mới có thể mất ngủ đây?
“Không phải chỉ là một cái chăn thôi sao, ngươi làm gì khoa trương vậy chứ.” Nhan Noãn Noãn chậm rãi đứng lên, không kiên nhẫn nhìn Long Trác Việt nói.
“Đó không phải chỉ làm một cái chăn!” Long Trác Việt nâng hai mắt gấu mèo, ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn: “Đó là bảo bối của người ta, từ nhỏ đến lớn người ta đều ngủ cùng nó, một khắc cũng không rời a!”
“Là bảo bối của ngươi!” Nhan Noãn Noãn gật đầu cho có lệ rồi cầm mặt nạ đưa cho Long Trác Việt nói: “Mau mang vào đi, một lát nữa về Vương phủ là ngươi có thể ôm bảo bối của ngươi ngủ một giấc rồi!”
Đúng lúc này thì ngoài cửa truyền đến tiếng Nhan Song Song đập cửa: “Vương phi, nước trong phủ không hiểu vì sao lại bốc lên mùi tanh, nô tỳ không lấy được nước sạch.”
“Ta biết rồi, người thu thập mọi thứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-vi-phu-bi-nguoi-bat-nat/3149309/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.