Lúc kiệu ngừng lại, là hôn lễ chính thức bắt đầu. Bước đầu tiên đó là đá cửa kiệu, chú rể lúc này được phép xuống ngựa, Niệm Tâm ở bên trong kiệu chỉ có thể nghe thấy phía ngoài một hồi huyên náo: "Đá mạnh vào, đá mạnh vào!", "Đá nhẹ là sau này sợ vợ đấy!", "Miêu thiếu gia chắc chắn cũng thương vợ giống như Miêu lão gia, không đành lòng đá đâu!", nghe thấy một câu trêu chọc không nhẹ không nặng đó, Niệm Tâm chợt cảm thấy an tâm, hóa ra người mấy ngày qua đón mình đi chính là tên oan gia này. Nhưng tại sao qua nhiều ngày như vậy cô ấy lại chẳng tới tìm mình, chẳng lẽ cô ấy không muốn cuộc hôn nhân này ư? Chỉ vì bị cha mẹ ép nên mới tới? Đúng vậy, hôm ấy lúc đi, cô ấy đã nói rõ.
Nghĩ vậy tâm hồn vừa mới có chút an lòng của Niệm Tâm lại bắt đầu lo ngại. Miêu Ngô thì đang cười dài đi đến trước kiệu dâu, cô cực kỳ vui vẻ với cuộc hôn nhân này, tuy trong cơn tức giận rời khỏi kinh thành, nhưng sau đó nghĩ lại cảnh tượng cãi nhau kia cũng biết là mình đã hiểu sai ý, dứt khoát về nhà để chuẩn bị thành thân. Ngày hôm ấy trước mọi người cô đã nói cả hai tự định chung thân, nếu không mau chóng cưới vợ thì thanh danh của Chung gia thật sự sẽ bị mất hết.
Cũng may Miêu lão gia nói với mọi người rằng cả hai người vốn sớm định cô dâu nhỏ, nên coi như đã cầu hôn rồi, chỉ là chưa từng tuyên bố ra ngoài thôi, mới tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-uy-vu/1421386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.