“Quý nhân phù trợ, đúng là có quý nhân phù trợ.” Ông Cả Tặng vuốt vuốt chòm râu bạc, nhưng đôi mắt ông ánh lên đầy vẻ kinh ngạc đến tột cùng, “Nhưng lại là mệnh ngược.” 
Không chỉ ông nội, mà đến tôi còn trố mắt khó hiểu. 
Cơ hồ sống mười chín năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi nghe tới cái khái niệm gọi là ‘Mệnh ngược’. 
Trong khi tôi hẵng còn ngờ nghệch, nội tôi đã vội vã lên tiếng: “Ông xem thế nghĩa là sao? Cháu gái tôi, không lẽ con bé…” 
Ông Cả Tặng vốn có tiếng trong nghề xem quẻ, bói toán, nên ai muốn nhờ ông xem cho thì luôn phải hẹn lịch vài tuần, thậm chí đến cả tháng, ông mới có thời gian để xem được. Nhưng thật may là nội tôi cùng ông Cả Tặng đều là bộ đội năm xưa cùng binh đoàn, nên cũng vì thế có giao tình sâu nặng cho đến tận nay. 
Mấy bữa nay không hiểu rảnh quá hóa nhiều chuyện hay nguyên cớ làm sao, nội bỗng dưng gọi điện, oang oang hối tôi tới gấp. Tưởng là lại phải dọn dẹp thư phòng cùng với những chồng sách Hán Ngữ, thơ chữ Nôm chất cả đống của ông, tôi uể oải định đánh bài chuồn. Nhưng ai ngờ nội tôi đã cắt ngang: “Bây mà không sang thì cứ liệu thần hồn.” 
Trên đời này người có thể đem lời dọa nạt biến thành sự thật thê thảm trong nháy mắt, ắt hẳn ông nội tôi cũng xếp hạng nhất, hạng nhì. Thế là tôi dắt xe máy, lao như thiêu thân cả chục cây số qua nhà ông. Vừa thấy tôi là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-ta-yeu-em/2454624/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.