Chương trước
Chương sau
“Lục công tử, ngài lại đang ngẩn ngơ?”

Giọng nói của Mạch Ly vang lên bên tai, gọi hồn tôi trở lại với thể xác. Tôi buông chén trà cầm trên tay đã nguội tanh nguội ngắt, thở dài nhìn Mạch Ly. “Ngươi nói xem, vụ án này nên bắt đầu từ đâu?”

“Nô tỳ không dám nói năng bừa bãi.” Mạch Ly cụp mắt, lại rót vào trà vào chén cho tôi, “Nghe nói ngày mai người sẽ khởi hành tới thôn Miên?”

Tôi gật đầu, lại nhấp một ngụm trà. Hương hoa nhài thơm mát xộc vào cánh mũi khiến cho cơ thể nhẹ nhõm hẳn đi, tôi chép miệng: “Cũng chỉ cách vài dặm, ta ngồi ngựa mang theo lệnh bài của Cát Thuần đại nhân là được.”

“…” Mạch Ly im lặng, chần chừ không lên tiếng.

“Nếu ngươi định nói là…” Tôi gạt phăng giọt mồ hôi đang theo thái dương trườn xuống má, rống lên, “Nói là quận chúa nhất định muốn theo ta thì chuyện này là không thể. Dứt khoát không được!”

Đi lần này còn phải khám nghiệm tử thi, điều tra hiện trường xem còn vật chứng gì xót lại không, hơn nữa trên hết phải vào đại lao thẩm vấn Bạch Dư Kha, thêm nữa còn phải lấy lời khai của tên Cát Đại Tự… Nhiều việc muốn lòi cả mắt, cũng chưa biết có thời gian nghỉ ngơi hay không nữa, sao tôi dám để nàng đi cùng?

Mạch Ly cúi đầu, không dám nhìn tôi, giọng nàng ta nhỏ như muỗi vo ve: “Cái này, chắc là Lục công tử phải tự mình nói với quận chúa.”

Gió mát từ ao sen phả vào mặt, tôi hùng hồn đập bàn mà đứng phắt dậy: “Được! Ta đi…” Rồi vừa xoay người hướng đến phòng quận chúa, tôi lại lập tức quay trở lại trường kỷ thong thả ngồi xuống, “Thôi ta nghĩ lại rồi. Hẵng cứ từ từ.”

Gương mặt Mạch Ly méo mó không thôi, tôi ngại ngùng gãi đầu, búi tóc cũng vì thế mà bung ra vài sợi rủ xuống cạnh má. “Ngươi theo quận chúa nhiều năm vậy rồi, hay nói giúp ta vài câu đi. Đợt này đi không có Cát Thuần đại nhân, ta không yên tâm mang nàng theo cùng.”

Chỉ thấy Mạch Ly ngước lên nhìn tôi, vừa định mở miệng đáp thì ngay lập tức tròn xoe mắt mà bối rối cúi người sâu hơn.

Sống lưng tôi lành lạnh.

“Có phải sau lưng ta…” Tôi còn chưa thong thả hỏi hết câu, Mạch Ly đã vội vàng gật đầu lia lịa.

Tôi đặt ấm trà đang cầm trên tay xuống, hiền hòa chỉnh trang lại y phục. Sau đó lấy hết sức bình sinh mà mỉm cười quay người lại hành lễ: “Thỉnh an quận chúa!”

Lê Hinh trừng mắt nhìn tôi, sau đó cho Mạch Ly lui xuống. Khi bóng của cô hầu nữ vừa khuất, nàng đã lập tức nhéo vào eo tôi đau điếng: “Ngươi còn muốn bày đặt phép tắc sao? Hửm?”

Giả dụ tôi ví Lê Hinh như là bà chằng hay bà la sát gì đó, liệu có ổn hay không?

Đau ứa cả nước mắt, tôi khẽ rên rỉ: “Hinh Nhi, tha mạng a ~~”

“Ngươi nói là ngươi ở bên ta sẽ không rời nửa bước kia mà?” Lực ở tay nàng nhéo lên cái tai tôi như muốn rách làm đôi, nàng lại thản nhiên đến nổi da gà, “Tiếu Trình đồng ý mai để ta cùng đi với ngươi phải không?”

Vì sao nữ nhân các người không hiền lành được một chút như ta chứ?

“Được, ta đồng ý với ngươi.” Tôi rống lên thảm thiết, giữ lấy bàn tay nàng theo bản năng, “Mai ta cùng ngươi khởi hành.”

Lúc này cái tai đáng thương của tôi mới được giải thoát, tôi vội vàng đưa tay lên sờ sờ, chắn chắn nó vẫn còn ở đó mới yên tâm quay sang Lê Hinh, nhìn nàng thật khổ sở.

“Tiếu Trình thật biết làm ta mất hứng.” Nàng giận dỗi quay lưng đi.

Nhìn dáng người mảnh mai tựa đóa sen trong nước, lòng tôi có chút bâng khuâng, chưa đánh đã chịu thỏa hiệp: “Ngươi cùng đi với ta, nhưng nhất nhất phải theo ta, đừng tự ý được không?”

Lê Hinh đứng mái hiên, mi mắt khẽ cụp xuống, gương mặt nghiêng nghiêng diễm mỹ tuyệt tục vừa ôn uyển nhu thuận lại mang theo nét kiên cường, bất khuất vốn có của con nhà tướng. Khóe môi tựa như cong lên như nguyệt sáng dìu dịu giữa buổi ban trưa, lấn át cả mặt trời như thiêu như đốt, nàng nhẹ giọng đáp: “Ta thuận theo ý của Tiếu Trình.”

Nghe thật giống một hiền thê nương tử.

Tôi có chút ngẩn ngơ, vô thức đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc nàng.

Lê Hinh không giật mình, nàng đưa mắt nhìn tôi. Mâu hàm thu thủy, mi tự tân nguyệt không khỏi khiến cho trái tim tôi nhẹ run lên. Bàn tay đặt nhẹ trên mái tóc nàng cũng tự giác trượt xuống trán, xuống sống mũi cao cao, xuống đôi môi căng mọng như cánh đào…

Gò má Lê Hinh thoáng ửng đỏ, nàng tiến đến sát bên cạnh tôi, hơi thở nhẹ phả vào cổ khiến tôi lại càng thêm ngơ ngẩn. Nàng khẽ gọi tên tôi: “Tiếu Trình…”

“Ân?”

“Cả đời này, ngươi đi đâu, ta cũng theo ngươi. Ta không quản thân phận của ngươi, ta chỉ cần ngươi sẽ mãi bên ta, như lúc này.”

Bây giờ nếu tôi nói với em, tôi là con gái, em có chấp nhận được tôi hay không Lê Hinh?

“Ta…” Tôi ấp úng, đau lòng nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, “Hinh Nhi, ta…”

“Hửm?” Đôi mắt trong veo cứ như vậy nhìn thấu tim gan tôi.

“Ta…”

Ấp ủng nửa ngày không thốt được nên lời, tôi hình như vẫn chưa sẵn sàng để nói với Lê Hinh biết, sự thật tôi cũng giống nàng – là một nữ tử.

“Lục công tử, bên ngoài có người muốn cầu kiến.” Giọng nói có phần gấp gáp của Mạch Ly vang lên, “Là quan phủ của thôn Miên.”

Gì?! Người của thôn Miên thì liên can gì đến tôi? Hay là vì vụ án nhà họ Bạch đây? Sao họ biết Bạch Dự Khiên đã thỉnh trợ sự giúp đỡ từ phủ Tướng quân nhỉ? ~~

“Được, ta tới ngay.” Tôi phủi nhẹ vạt áo trắng, sau đó nhìn Hinh Nhi, “Ngươi cùng ra với ta chứ?”

Lê Hinh gật đầu, cùng tôi bước tới khách sảnh. Vừa tới nơi đã thấy một vị quan viên già ngồi trên ghế đợi, xung quanh còn một vài nha dịch đi theo cũng đang khép nép đứng sau. Thấy tôi cùng quận chúa bước ra, vị quan già vội vã đứng lên hành lễ: “Hạ quan tham kiến quận chúa, tham kiến Lục đại nhân.”

Oh My God, tôi trở thành Lục đại nhân từ lúc nào vậy? Nghe sao ngàng hàng với idol Lê Cát Thuần quá a. Thế là tôi phất ống tay, giọng sang sảng: “Không cần đa lễ, các vị mau đứng dậy.”

A khoan đã, cái này cũng nên là Lê Hinh nói mới phải, dù sao tôi cũng đâu phải chủ nhà. Thế là tôi ngại ngùng đưa mắt nhìn nàng. Chỉ thấy khóe miệng nàng vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt chiếu tới tôi hoàn hảo toàn là ý cười. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Hôm nay các vị vất vả đường xa, ta không đón tiếp chu đáo được, thật thất lễ.”

Rồi nàng hướng tay mời viên quan ngồi xuống, thong thả gật đầu ra hiệu Mạch Ly rót trà, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng lẽ quan sát tôi.

Sao mà tôi thấy thật giống như phu thê vậy?

Nghĩ vậy thật đi quá xa rồi, tôi liền hắng giọng, đem mình trở lại với hiện thực. Nhìn vị quan viên già kia dáng người thẳng tắp, sống mũi cao cùng đôi mắt vẫn sáng ngời, khí chất đúng như một quan dân chuẩn mực. Thế nên tôi cũng nhẹ giọng hơn: “Ngài hôm nay đích thân tìm tới ta là có việc gì gấp gáp?”

“Chẳng dám giấu gì ngài. Ta là Phí Minh Chính, chi phủ thôn Miên. Mấy hôm trước thôn Miên có xảy ra một vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng, lại mới chỉ bắt được một tên hung thủ.” Nói đến đây Minh Chính ôm quyền hướng tôi và Lê Hinh, “Tên hung thủ còn lại, nghe phong thanh đã lọt vào phủ Tướng quân Lê Cát Lợi. Tội quan thật đáng chết!”

Tôi có chút sửng sốt. Ông ta nói vậy há chẳng phải gán luôn mác giết người cho cả hai cha con họ Bạch?

Chưa kịp phản ứng, bên cạnh tôi Lê Hinh đã lạnh giọng lên tiếng: “To gan! Ý của ngươi là chúng ta che giấu một phạm nhân? Đường đường là một quan huyện, sao ngươi dám nói nhăng nói cuội trong phủ Tướng quân? Há chẳng phải nói Tướng quân cũng chỉ là một kẻ tòng phạm?”

Khí chất lạnh như băng tuyết, giọng nói đầy phẫn nộ tuyệt tình, Hinh Nhi trước mặt tôi bây giờ hoàn toàn khác Hinh Nhi vừa mới vài chục phút trước nguyện theo tôi cả đời. Bỗng dưng trong lòng có chút ngơ ngẩn nhìn nàng.

Đúng là quận chúa, nói câu nào là bóp chết người ta câu đó. Vị quan viên tái mặt, cùng nha dịch quỳ vội xuống đất: “Tội thần không dám. Bẩm quận chúa, ý của thần không phải như vậy. Thần vốn điều tra vụ việc của nhà Bạch Dự Kha, kết luận được hắn giết vợ mình, nhưng sau đó qua điều tra xác minh, lại thấy có điều không hề hợp lý. Một mình Bạch Dự Kha căn bản không thể ra tay với vợ mình như vậy, chắc chắn có tòng phạm. Cho nên tội thần mới khẩn trương cầu kiến để bắt khẩn cấp Bạch Dự Khiên về để quy án.”

Quận chúa lạnh nhạt nhìn viên quan đang quỳ dưới đặt, sau đó hướng ánh mắt nũng nịu giận hờn tới tôi.

Hả?! Tôi đã làm gì đâu?! Rõ ràng tôi vẫn ngồi nguyên đây mà, sao nàng lại giận lẫy tôi rồi?

Hay là do tôi không lên tiếng bênh vực nàng đi? A, đúng là vậy rồi!

Cuối cùng sau vài giây động não, trí óc tôi cũng được khai thông. Tôi hắng giọng một cái lôi kéo sự chú ý, rồi nhàn nhã cầm tách trà lên cửa miệng. Rồi làm bộ như sực nhớ ra, tôi hướng tới viên quan già cũng đang tò mò nhìn mình mà nói: “Kỳ lạ thực. Vì cớ gì ngài khẳng định Bạch Dự Khiên là tòng phạm? Không phải chỉ vì họ là cha con chứ?”

Viên quan già có vẻ đã chuẩn bị từ trước các câu hỏi mà tôi sẽ dò la, vội nghiêm túc đáp: “Bẩm đúng như vậy. Quãng đường từ nhà Bạch Dự Kha tới hiện trường vụ án vốn không thể một người mang một xác chết phụ nữ đi được, như vậy hẳn sẽ để lại ấn tượng và hoài nghi cho những hộ dân quanh vùng.”

Tôi khẽ ‘Ồ’ một tiếng, nhàn nhã cho tất cả đứng dậy. Minh Chính vẫn nhìn tôi cực kỳ khó hiểu, sau đó lại nói thêm: “Hai người vốn dĩ là cha con, nếu họ thông đồng với nhau chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian. Vì lúc được tìm thấy, xác của Đỗ cô nương chưa hề có dấu hiệu thối rữa.”

Cái logic phức tạp này của người cổ đại từ đâu mà ra vậy? Tôi chép miệng, lại ngước mắt nhìn bầu trời không một gợn mây, lẩm bẩm: “Nắng nóng thật, nắng nóng thật.”

Lê Hinh nghe tôi nói vậy, như chợt hiểu ra vấn đề, không nặng không nhẹ mà tiếp lời tôi: “Phí đại nhân, thôn Miên giờ này chắc hẳn nắng nóng lắm nhỉ?”

Phí Minh Chính nhíu mày, tỏ ra khó hiểu với câu hỏi của quận chúa: “Bẩm đúng như vậy.”

“Theo ta được biết thì khi phát hiện ra xác Đỗ Như là buổi ban trưa, cũng là lúc nắng gay gắt nhất đi. Thi thể của cô nương ấy vẫn còn chưa có dấu hiệu bốc mùi tử khí, chắc cũng chỉ vừa mới chết được một canh giờ.” Lê Hinh thật nhẹ giọng mà nói, “Từ nhà Bạch Dự Kha tới hiện trường ngồi xe nửa ngày mới tới được hiện trường vụ án, cũng phải mất hai tới ba canh giờ. Một quãng đường dưới cái nóng gay gắt như vậy mà thi thể vẫn chưa có dấu hiệu mục rữa, quả thực có chút khó hiểu.”

Đúng là quận chúa của tôi, nàng thông minh tuyệt đỉnh a ~~

Ơ, ‘của tôi’? Từ khi nào mà tôi lại sử dụng cụm từ có tính độc chiếm cao như vậy chứ?

Long có chút khó tả, tôi giả vờ nhấp trà để giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình.

Phí Minh Chính nghe quận chúa nói vậy cũng ngớ người ra một hồi, lát sau mới khôi phục dáng vẻ bình tĩnh vốn có, nói ra suy luận của mình: “Có thể là trên đường đi, lúc ngồi xe ngựa cô nương ấy mới bị hạ độc.”

Lúc này tôi mới nhíu mày lên tiếng: “Phí đại nhân, cô nương ấy đã rời khỏi nhà từ khuya ngày hôm trước. Sao có thể sáng hôm sau đã lại ngồi xe ngựa cùng cha con họ Bạch để rồi bị người ta hạ độc được? Dù có bị sát hại, thì chắc chắn cũng phải bị người ta đầu độc từ sáng sớm.” Tôi mang hết những kiến thức mình biết về thạch tín mà nói, “Thi thể cô nương ấy chưa thối rữa, chứng tỏ độc phát tác chưa được bao lâu phỏng? Liều lượng mạnh nhất cũng phải vài canh sau người ta mới chết. Khi trúng độc thì triệu chứng đến rất nhanh, có thể là ngay sau khi uống phải. Nạn nhân có dấu hiệu nôn mửa, đau bụng, thậm chí tiêu chảy liên tục, cũng na ná bệnh Tả… Nhưng khi được phát hiện, thi thể của Đỗ Như cô nương vô cùng sạch sẽ, từ y phục đến gương mặt đi, đều không có chút ô uế nào cả! Hai cha con họ không thể thay rửa cho nàng ấy ngay giữa mương được, tốn không ít thời gian và công sức, người xung quanh chắc chắn sẽ hoài nghi. Chỗ này có điểm không đúng rồi, thậm chí chẳng người nào có ấn tượng về cha con họ Bạch.”

Gương mặt Phí Minh Chính từ đỏ chuyển sang trắng bệch, hoàn toàn khác vẻ điềm nhiên bình tĩnh khi đối mặt với tôi ban nãy. Ông cố gắng phản bác: “Trên xe ngựa có thể làm việc này.”

Ngựa ngựa cái con khỉ khô nhà ông ý! Nói đến vậy mà còn cố đấm ăn xôi à?

Thế là tôi cũng chẳng nể tình nữa, lại thản nhiên nói: “Ngỗ tác (bác sĩ pháp y) đã nói với đại nhân chưa vậy? Rằng sau khi chết hơn một canh giờ, cơ bắp tứ chi xác chết sẽ cứng lại chưa? Nói đơn giản là nếu để một thi thể ở trong xe ngựa chật hẹp thì tư thế chết của nạn nhân sẽ không thẳng tăm tắp như nằm ngủ giống Đỗ cô nương đâu.”

Tôi đứng dậy, thở dài rồi lại tiến lại gần cửa sổ lẩm bẩm: “Suy nghĩ đơn giản đi một chút là có thể hiểu được ngay. Nếu Đỗ cô nương rời nhà từ nửa đêm hôm trước tới hiện trường là rạng sáng, tổng thời gian tử vong của nạn nhân từ lúc trúng độc đến khi được phát hiện thi thể là ba đến bốn canh giờ, vừa thuận lợi là ban trưa. Cũng có nghĩa là khi cô nương ấy vừa chết chưa lâu đã được người ta gột tẩy ô uế trên người và quần áo tươm tất rồi lén lút mang ra đặt ngoài mương, rồi đợi gần một canh sau lúc đó thi thể cứng lại thẳng đơ rồi thì vờ như phát hiện thấy. Như vậy đối với hai cha con họ Bạch, khả năng gây án lại vô cùng ít ỏi. Nếu là ta, giết người xong cứ phi tang một chỗ chẳng ai hay biết, còn hơn là mất công lặn lội xa xôi đến phơi xác chết đó giữa mương lắm người qua qua lại lại. Làm như vậy, há nào chẳng kêu gọi mọi người phát hiện tử thi càng nhanh càng tốt hay sao?”

Khi tôi lẩm bẩm xong cũng là lúc tôi phát hiện ra bầu không khí trong khách sảnh vô cùng yên tĩnh đến lạ lùng. Viên chi phủ cùng nha dịch mở to mắt kinh hãi nhìn tôi, trong khi ánh mắt Lê Hinh chiếu đến người tôi, phải nói sao nhỉ, tự hào hay ngưỡng mộ đây?

Tôi bất giác ngượng ngùng, gãi đầu mà cúi xuống: “Cái này, cũng là ta đoán bừa thôi, ha ha ha…”

Nghe tiếng cười sang sảng của tôi, thần trí Phí Minh Chính mới dường như hồi phục. Lúc này ông mới ôm quyền hướng tôi thành kính: “Không hổ danh là Lục đại nhân, những lời ngài nói đã làm cho ta thức tỉnh. Thật đáng xấu hổ thay cho một người làm quan như ta!”

Hả?! Gì cơ? Đây là những kiến thức về y học ông nội thi thoảng cằn nhằn với tôi thôi mà. Hình như đối với mọi người có chút lạ lẫm đi?

“Đại nhân trước nghỉ ngơi đã, mai ta cùng Lục công tử sẽ cùng ngài đến thôn Miên.” Lê Hinh nhẹ nhàng nói, “Chắc ý của Tiếu Trình là nên điều tra những người có mặt tại hiện trường sớm nhất, phỏng?”

Tôi hiểu ý Lê Hinh, liền chắp tay sau lưng mà giả bộ hỏi bâng quơ: “Nghe nói người đầu tiên tố cáo Bạch Dư Kha là Cát Đại Tự? Hình như hắn cũng là một trong những kẻ phát hiện ra thi thể nạn nhân và có mặt tại nơi xảy ra án mạng sớm nhất?”

Lúc này viên quan họ Phí mới giật mình, ôm quyền nói: “Ta già quá mà hồ đồ rồi. Ta sẽ khởi hành về Miên và lập tức điều tra nhà họ Cát!”

Biết Phí Minh Chính đã tin đứt lời mình nói, tôi cố tình thở dài: “Ai nha, nhà họ Cát ngay cạnh mương, tiện thật đó chứ.”

Lúc này gương mặt của Phí Minh Chính dường như đỏ ửng vì xấu hổ, chắc chỉ thiếu cái hố để viên quan nhiều năm như ông chui xuống mà thôi. Tôi đành bấm bụng, ái ngại nói thầm với ông ta: “Ngài trước cứ bình tĩnh về Miên, chuẩn bị nơi ở cho quận chúa, sớm mai chúng ta sẽ khởi hành. Đừng đánh rắn động rừng, không thì hung thủ thực sự sẽ đề cao cảnh giác mà phòng bị hơn.” Sau đó tôi gãi đầu, “Với lại tiệm thuốc nào cũng sẽ có một lượng thạch tín nhất định, đại nhân không vì thế mà kết tội thầy thuốc đó chứ?”

Đến lúc này hình như đã không còn chịu đựng được sự truy quét cùng cận của tôi, Phí Minh Chính cùng nha dịch vội vàng hành lễ cáo từ. Nhìn dáng người thất thần của vị quan liêm chính khi đi ra khỏi phủ, lòng tôi có chút buồn bã. Nếu thời cổ đại cũng có nhiều công nghệ hiện đại cao thì những vị quan như Phí Minh Chính sẽ không thể bị kẻ gian qua mắt dễ dàng như vậy.

Tôi thở dài, đương quay lưng định thong thả xuống bếp ăn vụng thì đã bị một bàn tay mềm mại tóm lấy. Giọng nữ tử mềm mại xoáy vào tim tôi: “Tiếu Trình lợi hại thật.”

Ánh mắt Lê Hinh nhìn tôi có phần cưng chiều, lại trong veo như làn nước mát ngày thu khiến cho lòng tôi vừa ngọt ngào cũng vừa êm ái. Tôi lắc đầu cười xòa: “Ngày mai phải khởi hành để tự mình nghiệm thi (khám nghiệm tử thi) thì mới có kết quả chắc chắn được. Dù đúng là cha con họ Bạch vô tội đi chăng nữa thì lúc này họ cũng có nguyên do để giết người cao hơn cả. Ta vốn không thực sự tin vào lời kẻ nào hết. Cứ tai nghe mắt thấy kia đã.”

“Nhưng nếu như Bạch Dự Kha trong sạch, còn Đỗ cô nương…” Lê Hinh phản bác tôi, “Đỗ cô nương gian díu với nhân tình thì sao?”

“Cái này ta cũng cần điều tra a. Dù ai gian tình với ai đi nữa thì Bạch Dự Kha vẫn có động cơ giết người, vẫn đáng nghi.” Tôi chắp tay sau lưng, nhàn nhã đáp trả.

“…”

“Vì sao lườm ta?”

“…”

“Điều tra án mạng không thể chỉ dựa vào trực giác và cảm xúc!”

“…”

“Được rồi, ta thua, ta thua. Ta không vậy nữa, Hinh Nhi…”

Thế là người nào đó không thèm nói chuyện với tôi nữa, cho đến tận lúc tôi từ bếp mang lên cả một bát đầy kẹo lạc, Lê Hinh mới thỏa hiệp chịu nhìn tôi một cái. Sau đó tôi lại phải hết lời năn nỉ, nàng mới nói là nàng ghét tôi ~~

“Vì sao ghét ta a??” Tôi nhai nhai miếng bánh trà xanh, lúng búng hỏi, “Ngươi có biết con gái nói một là hai không?”

Nàng lườm tôi một cái, sau đó cùng tôi ngồi thưởng trăng thưởng trà: “Vậy ngươi khác sao?”

Tôi gật đầu, bánh nhai vương vụn hết lên áo: “Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ta nói ta làm được ta sẽ làm mà.”

Bỗng nhiên bên má lúm xuống thật sâu, hóa ra Lê Hinh đang chọc ngón tay vào má tôi. Nàng chăm chú nhìn tôi rồi nói: “Ngươi là ai không quan trọng, miễn ngươi đối với ta thật lòng, ta vĩnh viễn tin ngươi.”

Miếng bánh như tắc nghẹn nơi cổ họng, trái tim tôi không khỏi nhói lên như ngàn cây kim châm phải. Lê Hinh mỉm cười, nàng phủi nhẹ vạt áo của tôi, trách móc đầy yêu thương: “Lớn rồi mà còn ăn uống như vậy…”

Tôi như hài tử ngây ngốc để nàng giáo huấn. Trái tim tôi lúc nào cũng tràn ngập hình bóng nàng, cứ như thể in nàng vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Nàng đau – tôi cũng đau, nàng buồn – tôi cũng chẳng thể vui, nàng cười – tôi sẽ cùng nàng vui…

Nếu bảo tôi trái luân thường đạo lý, cũng không việc gì cả. Vì nàng cũng sẽ không cùng tôi nói mấy cái đạo lý của người đời.

Tôi mỉm cười, trong mắt tôi vĩnh viễn chỉ có hình ảnh của nàng mà thôi.

Sớm hôm sau, chúng tôi cùng vài người bọn Mạch Ly khởi hành xuất phát đến thôn Miên. Vì bận bịu việc triều chính, nên Vương gia đã phái thêm Dục Thiên và mấy người thị vệ cùng đi theo chúng tôi.

Hôm nay tốc độ khởi hành gấp rút, chúng tôi cũng kiệm lời hơn. Chỉ có thi thoảng Dục Thiên cùng tôi sẽ trao đổi dăm ba câu về vụ án. Cả hai đều thống nhất rằng, phải nghiệm thi cùng lấy lời khai các nhân chứng mới có thể kết tội được. Dục Thiên cũng giống tôi, nghĩ rằng mấy người ngỗ tác bên cạnh Phí chi phủ làm ăn tắc trách, chưa tìm hiểu kỹ nguyên nhân cái chết của Đỗ Như đã vội kết luận trúng độc thạch tín.

Tôi thầm cảm thán trong lòng. Đúng là người dưới trướng của Lê Cát Lợi, việc gì cũng suy nghĩ thực thấu đáo.

Đến được thôn Miên đã là quá giờ trưa. Cả đoàn người ngựa theo sự sắp xếp chuẩn bị chu đáo tận tình của Phí Minh Chính đã nhanh chóng nghỉ ngơi sau chặng đường nắng nóng. Còn tôi với Dục Thiên gấp gáp xuống hầm đá lưu giữ thi thể của thôn để kiểm chứng. Chỉ sợ cứ kéo dài thêm thì thi thể sẽ ngày một thối rữa, lúc đó có muốn phá án cũng chẳng kịp.

Lúc đầu vì sợ mùi tử khí khó ngửi, quận chúa đã sai người mang cho tôi cùng Dục Thiên khăn bịt mặt có chứa một ít tỏi với giấm. Nhưng xuống đến hầm đá rồi, hai người chúng tôi nhìn nhau, tự khắc cởi phăng chiếc khăn, tới gần thi thể và lật tấm vải trắng lên quan sát.

Tuy thi thể ở trong hầm đá lạnh, nhưng cũng đã bắt đầu phân hủy, không còn nguyên trạng ban đầu nữa. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc rất khó chịu, nhưng thoang thoảng trong không gian lập lòe ánh lửa từ chiếc đèn dầu lại có một mùi hương khác nữa, không rõ ràng nhưng chắc chắn là vẫn vương vẩn quanh đây.

“Huynh có ngửi thấy không?” Dục Thiên nhíu mày nhìn quanh, “Ở đây có người rải hoa sao?”

Tôi lắc đầu, phủ định ngay: “Mùi đó tỏa ra từ cái xác.”

Lần đầu tiên nhìn xác chết, lại còn phải chính mình kiểm nghiệm, tôi có chút khổ sở không thôi. Bình thường nhìn người ta tử vong vì tai nạn giao thông đã quá khổ tâm rồi, giờ nhìn một cô gái trẻ chết oan uổng như vậy sao tôi đành lòng đây.

Dục Thiên đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra thi thể: “Mặt mũi tím bầm như vậy, chắc chắn trúng độc rất nặng.”

Bỏ qua nước da tai tái của người chết thì đúng là cả gương mặt của Đỗ Như đều phủ màu đen kịt. Tuy thấy có điểm không đúng lắm, nhưng tôi vẫn đưa kim châm vào miệng nạn nhân. Chiếc kim bạc lập tức ngả màu đen.

“Đúng là độc.” Nhưng tôi lại kéo hẳn tấm vải trắng che thi thể sang một bên, “Nhưng tại sao chân tay vẫn không bị tím đen lại vậy?”

Dục Thiên lúc này mới phát giác, vội vàng rút một chiếc kim châm thử độc khác, châm xuống tay và bụng nạn nhân. Một lúc lâu vẫn không thấy chiếc kim ngả màu, Dục Thiên cất giọng khàn khàn: “Độc tố không xuống được dưới quá cổ nạn nhân.”

“Chứng tỏ sau khi chết, mới có người cố tình đổ thạch tín vào miệng thi thể, nên chất độc chỉ lắng lại ở cuống họng mà thôi.” Tôi nói nốt ra kết luận, cũng đeo găng vào cùng Dục Thiên kiểm tra, “Ngỗ tác chỉ đưa ra kết luận vì họ mới thử châm, chưa hề tìm kiếm nguyên nhân sâu hơn nữa.”

Nói rồi tôi chạm vào lòng bàn tay của Đỗ Như, vật nhỏ cồm cộp kia nhanh chóng bị tôi phát hiện. Tôi đưa nó lên tầm mắt, cả hai người chúng tôi có chút ngẩn người.

“Hoa bưởi sao?” Dục Thiên nhíu mày, lại tìm quanh người của Đỗ Như, nhưng không phát hiện ra thêm cánh hoa nào nữa. “Lạ nhỉ, mùi hương rất nồng mà.”

Tôi nhẹ đặt bông hoa bưởi vào trong khay gỗ đựng vật chứng, thở dài: “Người chết đã tự mình tố cáo rồi. Nơi cô ấy chết thực sự không phải là cái mương kia, mà là một nơi cực kỳ nhiều hoa bưởi.”

Trong hầm đá, tâm trạng chúng tôi cực kỳ nặng nề. Càng tiến đến sự thật bao nhiêu, lại càng căm hận tên hung thủ bấy nhiêu.

“Giờ chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đến tìm Cát Đại Tự thôi.” Dục Thiên nghiến răng, cơn giận khiến gương mặt đanh lại, “Lục soát nơi hắn ở chắc chắn là sẽ có manh mối.”

Tôi nhìn Dục Thiên một hồi, sau đó thở dài: “Cái này phiền huynh rồi. Ta còn muốn đến một nơi khác nữa.”

“Nhà lao của nha môn sao?”

“Phải.” Tôi gật đầu, cảm giác bi thương lan tỏa trong cơ thể, “Ta cần gặp người đang mang tội giết hại nương tử của mình, Bạch Dự Kha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.