Note: (lời tg) 
- Cảnh báo 1: trước khi vào chương mới, mình chỉ muốn nói là, tất cả câu chuyện hoàn toàn do mình tưởng tượng ra, kể cả địa danh, mốc thời gian...:((( cho nên các bạn đừng xem nặng về mấy vấn đề đó nhé, mình nhắc lại, là do mình hoàn toàn bịa ra thôi, không dính dáng dây dưa đến sự kiện lịch sử nào cả nhé. 
- Cảnh báo 2: Có H (nhẹ) =)) 
Chương 17. Cả đời không buông tay 
Đi được nửa ngày đường, đến gần trưa lưng tôi cũng đã mỏi nhừ. Đang định đưa mắt nhìn quanh quất xem có quán trọ nào dọc đường, thì chiếc xe ngựa phía sau đã vang lên giọng nói giận dỗi. Lê Hiểu Nguyệt chẳng màng đến thân phận công chúa, liền vén rèm xe lên càu nhàu: “Cái đồ âm dương lẹo cái chết giẫm kia, ta mệt lắm rồi. Ngươi kêu ta đi cùng mà ngươi bỏ mặc ta như vậy hả?” 
Thực ra Lê Hiểu Nguyệt có thể tùy ý bảo tôi dừng ngựa để nghỉ ngơi, nhưng căn bản mối quan hệ giữa chúng tôi lại có chút gượng gạo, kể từ sau cái đêm nàng ta quậy phá ở phủ quận mã, nên có lẽ vốn dĩ không thể mở lời. Lê Hiểu Nguyệt dường như coi tôi như không khí, hướng tới Hạ Vy mà nóng nảy. Tôi biết nàng ta thực tế không coi con bé Hạ Vy ra gì, nhưng trong đoàn người đang tiến về trước, có lẽ nó lại là người dễ dựa dẫm nhất. 
Tôi liếc nhìn cái bản mặt nổi đầy vân đen của Hạ Vy, nó liền hiểu ý cất giọng: “Quận mã gia, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-ta-yeu-em/2454592/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.