Tại 1 nơi có sông, có núi, lại có hoa, muôn trùng bươm bướm bay quanh lượn cánh, là 1 nơi thật giống Bồng Lai Tiên Cảnh. Có 2 thân ảnh mặc y phục trắng muốt vui vẻ rượt đuổi nhau trên cánh đồng hoa.
"Khánh, anh mau tới đây bắt ta đi!" Thượng Quan Băng Nguyệt chạy phía trước vui vẻ gọi.
"Nàng đứng lại, ta sẽ bắt được nàng!" Công Tôn Gia Khánh rượt theo phía sau lên tiếng gọi.
"Được, có giỏi thì anh...Ááá!" Nàng còn chưa nói hết câu thì đã trượt chân ngã xuống con dốc nhỏ bên cạnh.
"Nguyệt Nhi!" Hắn hét lên sau đó dùng khinh công bay qua đỡ nàng, ôm nàng vào lòng cả 2 lăn lăn và lăn xuống theo con dốc nhỏ 1 lúc.
Hắn ôm nàng bảo vệ nàng trong lòng, nàng ôm hắn nương tựa vào lòng hắn. Lăn xuống tới nơi bằng phẳng thì cả 2 dừng lại.
"Hahahahahahahahaha........" Nàng nhìn hắn cười thật to.
"Nàng đó, không nhìn trước ngó sau gì hết. Dốc nhỏ như này cũng có thể bị ngã!" Hắn nằm dưới nàng nằm trên, hắn ngước nhìn nàng vuốt mũi đầy yêu thương.
"Anh xem anh lo lắng chưa kìa! Ta không sao mà, anh xem!" Nàng vui vẻ nhìn hắn.
"Nàng đã là thê tử của ta rồi, khi nào mới chịu thay đổi cách xưng hô đây?" Hắn vẫn ôm nàng trong lòng lên tiếng hỏi, trong giọng nói chứa đựng sự uỷ khuất.
"Tướng Công!" Nàng nghe lời dịu dàng gọi.
"Nàng vừa gọi ta là gì?" Hắn vui mừng hỏi lại.
"Phu Quân!" Nàng gọi thêm lần nữa.
"Ta yêu nàng nhất trên đời này, không thể yêu ai hơn nữa!" Hắn âu yếm nhìn nàng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-ta-sai-roi-ve-voi-ta-di/37740/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.