Sau khi bọn ta an toàn thoát ra bên ngoài thì đại biến thái liền không thấy bóng dáng. Ta bây giờ chỉ muốn về phòng đánh một giấc nên không quan tâm lắm là hắn đi đâu.
Khi tỉnh lại thì trời đã đến đêm bụng ta cũng sôi sùng sục.
- Hoa yêu muội có đó không?
- Vâng!
Hoa yêu đáp lại sau đó thì xuất hiện trước mắt ta, vẫn là bộ dạng tiểu la lị khiến ta muốn dày vò một phen.
- Khụ! Cái kia muội có thể dẫn ta đến phòng bếp có được hay không?
Hoa yêu lắc đầu nhìn ta như thể ta là sinh vật lạ.
- Đế cơ ở đây không có phòng ăn đâu. Thần tiên như điện hạ không cần phải ăn cũng có thể sống như bình thường.
Ta gần như hóa đá. Hay lắm thần tiên thì không cần ăn nhưng ta thì cần a~ CMN thần tiên đúng là trâu bò thật. Ta âm thầm rơi lệ trong lòng.
- Được rồi muội cứ ở đây đi ta ra ngoài một lát.
- Vâng!
Ta men theo trí nhớ mà đi vòng qua cái đình khi sáng mình ngồi cùng đại biến thái. Nhìn thấy ánh trăng ta bỗng nhiên nhớ tới Hỷ Phụng. Thở dài một hơi không biết nàng ấy bây giờ thế nào, ta căn bản còn chưa chào một tiếng đã biến mất tăm. Ngẫm đi ngẫm lại nếu lão cha lão mẹ nói cho ta biết ngay từ đầu thân thế của mình thì ta đã có thể chuẩn bị tâm lí trước.
Trong tâm trí ta đột nhiên xoẹt qua những hình ảnh mờ ảo. Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-that-lam-chieu-tro/2404984/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.