Ta tên là Lạc Minh Tịch. Người ở Minh phủ này đều lễ phép gọi ta một tiếng: Lạc đại nhân.
Diêm Vương, Mạnh Bà cùng Hắc Bạch Vô thường đều rất tốt với ta.
Ta ở Minh Phủ này tính ra cũng đã hơn 200 năm rồi. Diêm Vương tốt bụng, lo lót đủ đường để ta có thể ở lại Minh Phủ bầu bạn với lão, lại nghĩ cách để ta có chức quan.
Có điều, sau khi trở thành quỷ sai, ta chẳng còn nhớ gì nữa. Cũng không biết vì sao bản thân lại chết, rồi từ đâu tới. Là Diêm Vương kể lại cho ta một vài thứ, ngay cả tên của ta cũng là do lão kể lại. Nhà ta ở Xuân Tề Quốc, cha mẹ mất năm ta 16 tuổi, đến năm ta 20 tuổi, ta cũng theo chân cha mẹ ta. Lạc Minh Tịch ta là bị sát hại mà phải rời bỏ nhân gian.
Nhưng ta cũng không có tướng công. Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì ko? Ý là ta vẫn còn trinh đấy.
Ta nghĩ, thật ra đây cũng là một chuyện đáng vui mừng cho kiếp số thảm thương kia của ta. Ít ra ta vẫn còn thanh bạch chán. Nhưng rốt cuộc khi còn sống ta đã tạo ra đại nghiệt gì mà bị hại nhỉ? Trong đầu ta đang xuất hiện vô số kịch bản máu chó. Có thể thấy lúc còn sống ta thích phiêu du đó đây nên không lấy chồng, rồi sau đó trên đường lang bạt ta bị người nào đó thấy chướng mắt, hại chết ta sao?
"Bốp" có một tên chết tiệt dám đánh lén lão nương lúc lão nương đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-qua-buu-han-roi/2735209/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.