"Vãi thật! Trận chiến đã bắt đầu rồi sao?!" Ta bực bội la hét. Tên Lục Trấn bên cạnh khinh bỉ ta bảo: "Ngươi thân là một cô nương, lời tục tĩu như vậy sao có thể nói chứ?"
"Vậy sao ta không thể chứ?" Ta chớp mắt hỏi hắn. Không hiểu sao khoé môi hắn giật giật, ta đoán chắc là do hắn có bệnh. Thật đáng thương! Ta cũng chẳng thèm so đo với hắn nữa.
Ta cùng Lục Trấn đứng trên mỏm đá cao yên vị theo dõi trận chiến. Mép váy hồng của ta bay phấp phới. Không sai, ta chính là mặc váy hồng đi câu hồn. Vì giáp của Minh Phủ vừa nặng vừa khó chịu chết đi được, nên ta ghét bỏ nó, chỉ trung thành với y phục thường ngày của ta.
Vong linh bay lên càng lúc càng nhiều nhưng ta chỉ hướng sự chú ý vào một nam tử. Hắn tên là Long Bách Xuyên, là hoàng đế của Xuân Tề Quốc. Long Bách Xuyên này thực sự là một mĩ nam. Có điều hình như so với Lục Trấn kém hơn nhiều. ( Lục Trấn gia gia là à mà quên, suỵt, hiện tại không thể nói được!)
Ta cứ ngẩn ngơ nhìn Long Bách Xuyên như vậy. Không hiểu sao trái tim ta đau quá! Như có ai bóp chặt nó vậy! Trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh một nam tử dịu dàng, người hứa sẽ ở bên ta trọn đời, nhưng đó chỉ là một giấc mộng thôi. Hàng ngày cứ mỗi lúc ta ngủ thì bóng hình ấy lại xuất hiện, có điều mơ hồ vô cùng, ta cũng không nhìn rõ mặt. Nhưng có một điều ta chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-qua-buu-han-roi/2735207/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.