"Tịch Tịch, đã ba ngày rồi, nàng mau tỉnh dậy đi! Chúng ta còn phải cử hành hôn lễ, chúng ta còn phải đi tới thiên trường địa cửu nữa."
"Tịch Tịch, là trẫm không tốt, không bảo vệ nàng an toàn nhất."
Long Bách Xuyên này thật buồn cười! Kiếp trước hắn hại ta thê thảm đến vậy, kiếp này lại cứ cưỡng ép ta lấy hắn. Ai muốn tới thiên trường địa cửu thì cứ mặc sức mà đi đi, riêng ta lại không có muốn a~
Ta chầm chậm mở mắt, nhất định ta phải đâm hắn mấy nhát rồi bỏ trốn thôi. Kiếp trước cha mẹ ta có chôn một túi vàng ở ngoại thành ta vẫn chưa dùng đến, lần này thì hay rồi, cầm túi vàng đó ngao du sơn thuỷ cũng tốt.
"Bệ hạ......", ta khẽ gọi.
"Nàng tỉnh rồi?........ Nàng thật sự tỉnh rồi?"
"Vâng", ta mỉm cười yếu ớt gật đầu.
"Mai Ngân! Truyền thái y!"
Thái y trực ở ngoài điện hớt hải chạy vào, trán lấm tấm mồ hôi, vị Hoàng Hậu tương lai này 3 ngày chưa tỉnh, cũng là 3 đêm lão ngủ không ngon. Giờ thì tốt rồi, đáy lòng thái y cũng tĩnh lại một chút.
"Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, mạch vị của nương nương hơi yếu, cần tẩm bổ nhiều hơn, chú ý điều dưỡng khí trong cơ thể, âm dương cân bằng, lão thần sẽ kê thêm vài thang thuốc an thần cho nương nương".
"Đi đi"
"Tất cả lui xuống hết đi, ta muốn yên tĩnh với nàng".
"Vâng".
Tất cả người hầu đều lui đi hết, Long Bách Xuyên vẫn ôm chặt lấy ta, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-qua-buu-han-roi/2703720/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.