Vừa nghe giọng nói này, bàn tay kia của Lăng Nhược Tâm không cách nào hạ xuống được nữa, bên tai còn truyền tới tiếng khóc rung trời chuyển đất của Vô Ưu khiến hắn ngẩn người, hắn còn chưa động thủ, Vô Ưu khóc cái gì chứ?Chờ đến khi Thanh Hạm giận dữ giật VôƯu ra khỏi tay hắn, hai mắt trừng trừng nhìn hắn, cuối cùng hắn mới hiểu được rốt cuộc vì sao Vô Ưu khóc. Tiểu nha đầu này, mới lớn có nhiêu đómà đã biết tính kế hắn rồi.Vừa nghe thấy tiếng khóc của Vô Ưu,Thanh Hạm tức giận nói: “Hay cho Lăng Nhược Tâm chàng, còn dám đánh VôƯu!!!” Cho tới bây giờ nàng còn chưa từng dám đánh Vô Ưu, vậy mà hắn vừa gặp Vô Ưu đã dám đánh con bé, trên đời này làm gì có người cha nào nhưthế chứ!Lăng Nhược Tâm thanh mính nói: “Takhông đánh con bé mà!” Hắn còn chưa đánh Vô Ưu, chỉ là tay đã giơ lênrồi thôi. Hắn biết Thanh Hạm sẽ không tin hắn, nhưng giải thích thì vẫnphải giải thích, bị thua trên tay con gái ruột của mình có tính là mấtthể diện không?!Vô Ưu khóc òa lên rất đúng lúc: “Cha, người đó đánh con!” Giọng nói ngây thơ đầy vẻ ấm ức.Nghe thấy tiếng khóc của Vô Ưu, Lăng Nhược Tâm chỉ biết thở dài, cô nhóc này còn gian trá hơn hắn năm đó, diễn trò như thật vậy.Thanh Hạm hừ giọng nói: “Chàng khôngđánh con bé thì sao con bé lại khóc? Hơn nữa, lúc ta vừa bước vào đây,rõ ràng nhìn thấy chàng giơ tay định đánh con bé!”Lúc này, Lăng Nhược Tâm dù có mười cáimiệng cũng không thể thanh minh nổi, hắn hằm hằm nhìn Vô Ưu, tuy Vô Ưugào khóc thê thảm, nhưng mắt không có giọt lệ nào. Hắn đành phải chấpnhận số phận, hít sâu một hơi. Cuộc đời này của hắn, e rằng thua bạitrong tay hai nữ nhân này rồi. Có điều, thua trên tay Thanh Hạm thì hắncũng chấp nhận đi, nhưng ngay cả cô nhóc con thế này mà cũng dám ức hiếp hắn, hắn tốt xấu gì cũng là cha con bé mà! Trong lòng hắn có chút không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Vô Ưu.Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm trừng trừngnhìn mình, trong lòng Vô Ưu bất giác thấy sợ hãi, lập tức nghẹn ngào nói với Thanh Hạm: “Cha, cha bỏ người đó đi, con không cần mẹ ruột như vậyđâu. Vừa gặp đã đánh con rồi!” Bộ dạng đó của con bé, nhìn rất yếu đuối, đáng yêu.Nghe thấy những lời của Vô Ưu, lại nhìn dáng vẻ ấm ức của con bé, Lăng Nhược Tâm chỉ hận không thể thực sự đétmột cái vừa rồi xuống mông con bé. Trong thiên hạ này, chỉ e có một mình con gái bảo bối của hắn là đi chia rẽ cha mẹ mình thôi. Nhớ tới nguyênnhân của chuyện này, hắn lại giận dữ trừng mắt nhìn Tô Tích Hàn, khôngngoài dự kiến, nhìn thấy ngay bộ mặt hưng phấn khi thấy người khác gặphọa của nàng ta.Lăng Nhược Tâm thầm than thở, cuối cùng cũng hiểu được, câu nói ‘chỉ có phụ nữ và trẻ con là khó nuôi’ thực sựrất chính xác, nhất là phụ nữ và trẻ con cũng lại là nữ!!!Nghe Vô Ưu nói vậy, Thanh Hạm cũng hơinhíu mày, “mẹ ruột à?” Ai nói cho Vô Ưu như thế? Nàng quay đầu, nhìnthấy ngay vẻ mặt hưng phấn khi người khác gặp họa của Tô Tích Hàn, nàngta hơi mím môi, nhìn có vẻ như đang cố nhịn cười.Thanh Hạm trừng mắt lườm Tô Tích Hànmột cái, không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của ai. Nàng mỉm cườinói với Tô Tích Hàn: “Nương tử, khoảng thời gian này thật vất vả cho‘nàng’ quá, để ‘nàng’ phải chịu khổ rồi. Xem ra vi phu phải chú ý yêuthương ‘nàng’ thật cẩn thận rồi!” Còn về chuyện phải thương nàng ta nhưthế nào thì khó mà nói rõ được.Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười củaThanh Hạm, trong lòng Tô Tích Hàn không khỏi sợ hãi, vẻ mặt vui sướngkhi thấy người khác gặp họa cũng biến mất hẳn, cười ha ha nói với ThanhHạm: “Ta không khổ cực chút nào hết. Khó có được lúc cả nhà cô đoàn tụvới nhau, thật đáng mừng!”Thanh Hạm thản nhiên nói: “Nhưng mà,sao trong mắt cô, ta lại không thấy một chút vẻ vui mừng thật tâm nàothế. Chỉ thấy vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa thôi.” Sống cùngTô Tích Hàn một thời gian dài, Thanh Hạm hiểu quá rõ nàng ta là ngườinhư thế nào.Tô Tích Hàn nghẹn lời, a a ơ ơ cả nửa ngày cũng không nói được câu nào rõ ràng.Lúc này Vô Ưu mới ngừng khóc lóc, kéotay áo Thanh Hạm nói: “Cha, cha đừng nổi nóng với mẹ!” Dứt lời, con bélại chỉ tay về phía Lăng Nhược Tâm nói: “Đều là tại người đó không tốt,vừa tới đã hung dữ rồi.”Lăng Nhược Tâm thực sự muốn ngất xỉuluôn cho xong. Hắn vừa tới đã hung dữ với Vô Ưu lúc nào chứ? Rõ ràng làcô nhóc con này bắt nạt hắn mà!Thanh Hạm không biết rõ lắm đầu đuôi sự việc thế nào, vẻ mặt dịu dàng hỏi: “Con có biết người đó là ai không?”Vô Ưu đáp: “Mẹ nói người đó là mẹ ruột của con. Nhưng mà người đó vừa tới đã hung dữ với con rồi, còn quát cả mẹ nữa!”Thanh Hạm trừng mắt lườm Tô Tích Hànmột cái, rồi hỏi tiếp: “Vậy còn có biết vì sao người đó phải quát mẹ con không?” Vô Ưu gọi Lăng Nhược Tâm là mẹ khiến trong lòng nàng thầm nởhoa: Lăng Nhược Tâm à Lăng Nhược Tâm, chàng cũng có ngày hôm nay! Xem ra lúc trước nàng cưới Lăng Nhược Tâm thật không uổng công mà.Vô Ưu trả lời cực kỳ già dặn nói: “Đólà vì sau khi người đó sinh con ra thì không thèm… quan tâm đến con nữa. Mẹ vất vả nuôi con lớn lên, giờ người đó lại muốn quay về cướp cha lại. Cha, người ngàn vạn lần đừng vứt bỏ mẹ mà!” Dứt lời, con bé còn trừngmắt lườm Lăng Nhược Tâm, rồi lại dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn ThanhHạm.Lăng Nhược Tâm không khỏi hít sâu một hơi, hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ trở thành ‘tình địch’ với một nữ tử…Nghe Vô Ưu nói vậy, Thanh Hạm khôngkhỏi sững sờ, Tô Tích Hàn thật biết cách dạy Vô Ưu, rốt cuộc nàng cũngbiết vì sao Lăng Nhược Tâm lại giận dữ như vậy. Nàng vốn định trêu đùaLăng Nhược Tâm một chút nữa, nhưng chợt nhớ ra Vô Ưu vẫn còn là một đứatrẻ, nếu không phân rõ đúng sai, cứ để mặc Tô Tích Hàn nói linh tinhtrước mặt Vô Ưu, thì e rằng Lăng Nhược Tâm sẽ rất thảm.Thanh Hạm ôm Vô Ưu vào lòng nói: “Vô Ưu còn nhỏ, chuyện này vẫn chưa hiểu hết. Không phải người đó đến để cướpcha!” Nàng kéo Lăng Nhược Tâm lại gần nói: “Con nhìn dáng vẻ của ngườinày xem, hắn là nam nhân, không giống chúng ta, ở chỗ này của hắn, cóhầu kết này, con sờ thử xem.” Dứt lời, nàng trừng mắt liếc Lăng NhượcTâm một cái, ý bảo hắn ngồi xổm xuống.Sau khi Lăng Nhược Tâm ngồi xổm xuống, Thanh Hạm liền kéo bàn tay nhỏ bé của Vô Ưu xoa lên hầu kết của Lăng Nhược Tâm.Vô Ưu ngạc nhiên sờ soạng hầu kết củaLăng Nhược Tâm, rồi nhanh chóng rụt bàn tay nhỏ bé về, mở to hai mắtnhìn Thanh Hạm nói: “Cha, hắn thật sự không quá giống chúng ta!”Lăng Nhược Tâm không nhịn được nói: “Ta vốn không giống mấy người mà.”Thanh Hạm nhìn Vô Ưu nói tiếp: “Trênđời này, chỉ nam nhân có hầu kết thôi, ví dụ như Thanh Sơn thúc thúc của con vậy Còn chúng ta không có hầu kết, cho nên đều là nữ nhân. Conhiểu ý của ta không?”Nghe Thanh Hạm giải thích như vậy, Lăng Nhược Tâm cũng thấy buồn cười. Vô Ưu chỉ là một đứa bé hơn bốn tuổi,làm sao có thể hiểu được ý nàng chứ. Không ngờ, Vô Ưu nhìn Lăng NhượcTâm, lại nhìn Tô Tích Hàn và Thanh Hạm, rồi nói rất kiên định: “Con hiểu ạ!”Lăng Nhược Tâm thầm kinh hãi, Vô Ưu của hắn thật quá thông minh mà, nói vậy mà cũng hiểu được sao?Thanh Hạm vui vẻ nói: “Vô Ưu hiểu gì nào?”Vô Ưu nói: “Con hiểu người đó khônggiống với chúng ta, mà mẹ với chúng ta đều giống nhau, nên người đókhông phải là người nhà chúng ta!”Nghe Vô Ưu nói mấy lời này, Lăng NhượcTâm thực sự muốn ngã xuống ngất ngay tại chỗ. Nhất định là kiếp trướchắn tạo nghiệt, cho nên kiếp này mới sinh được một cô con gái ‘thiêntài’ như thế.Tô Tích Hàn vừa nghe xong mấy lời của Vô Ưu, rốt cuộc không nhịn được nữa, liền lăn ra cười như điên.Thanh Hạm giận dữ nói: “Cô còn cười cái gì, không phải do cô quậy phá gây rối lên sao?”Nghe nàng quát, Tô Tích Hàn vội vàng ngừng cười, có điều mắt miệng lại cong lên, mặt đầy ý cười.Thanh Hạm trừng mắt lườm nàng ta mộtcái, ôm Vô Ưu vào lòng, quyết định không quanh co lòng vòng nữa, lập tức nghiêm túc nói với Vô Ưu: “Có lẽ ta nên nói với con thế này mới đúng.Trên đời này, chỉ có nam nhân ở cùng với nữ nhân thì mới có thể sinh con được.” Nàng chỉ Lăng Nhược Tâm nói: “Hắn là nam nhân, còn chúng ta lànữ nhân, cho nên, hắn mới là cha ruột của con, còn ta là mẹ ruột củacon. Nàng ta thì…” Nàng chỉ Tô Tích Hàn nói tiếp: “Nàng ta chỉ có thểcoi là mẹ nuôi của con thôi, thật ra không có quan hệ huyết thống.”Thanh Hạm nói một hơi cho hết lời, rồilại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Năm đó nàng để Vô Ưu gọi Tô Tích Hàn làmẹ, đúng là tự mình mua việc vào người mà!Nghe Thanh Hạm nói vậy, trong đôi mắtto của Vô Ưu đầy vẻ nghi hoặc, Thanh Hạm lại không kìm được, liền hỏitiếp: “Con có nghe rõ không?”Vô Ưu mở to hai mắt, rất không giữ thể diện, lắc lắc đầu.Thanh Hạm không khỏi tức giận, hung dữ nói: “Đổi câu khác vậy. Hắn là cha con, mẹ mới là mẹ con. Hiểu chưa?”Những lời này Vô Ưu nghe rõ ràng, nhưng càng nghe càng thấy mơ hồ, liền rụt rè hỏi: “Nhưng mà… cha, rõ ràng cha mới là cha con mà!”Lăng Nhược Tâm vốn vẫn đang lửa giậnbốc tận trời, giờ nghe Thanh Hạm và Vô Ưu nói chuyện với nhau, hắn lạikhông khỏi buồn cười. Đây có lẽ chính là ‘tự làm tự chịu’ trong truyềnthuyết chăng?!Trong lòng Thanh Hạm cảm thấy vô cùngbuồn bực, trừng mắt nói với Vô Ưu: “Trước kia ta là cha con, nhưng bắtđầu từ bây giờ, ta không còn là cha con nữa, mà là mẹ của con. Kia làcha con! Nhớ kỹ chưa?”Nhìn dáng vẻ tức giận của Thanh Hạm, Vô Ưu nhất thời không biết làm sao, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cha,vì sao đột nhiên cha lại biến thành mẹ con?”Tô Tích Hàn nghe Thanh Hạm với Vô Ưu nói chuyện với nhau, rốt cuộc lại không nhịn được nữa, cười to thành tiếng.Nghe mấy lời này của Vô Ưu, Thanh Hạmthực sự muốn phát cuồng, nhìn Vô Ưu, quát nhẹ: “Con đừng có hỏi nữa, chỉ cần nhớ như vậy là được rồi.” Nghe thấy tiếng cười khoa trương của TôTích Hàn, nàng lại chỉ tay vào nàng ta nói: “Về sau cũng không cho congọi nàng ta là mẹ nữa!”Vô Ưu hỏi: “Vậy con gọi người là gì?”Khóe miệng Thanh Hạm thoáng nhếch lênnụ cười xấu xa nói: “Sau này con gọi nàng là bà vú đi!” Xem Tô Tích Hàncòn cười được nữa không!Sau khi nghe rõ Thanh Hạm nói gì, TôTích Hàn không nhịn được nói: “Ta rõ ràng là cô nương chưa xuất giá, sao có thể là bà vú của Vô Ưu được chứ?” Cách xưng hô này thật quá khoatrương mà!Thanh Hạm khẽ cười nói: “Nếu cô cảmthấy chuyện cô chưa xuất giá là vấn đề lớn như vậy, hay là thế này đi,ngày mai ta sẽ tìm giúp cô một nhà chồng để gả là được chứ gì? Sao hả?”Tô Tích Hàn vội khoát tay nói: “Thôiđi, thôi đi. Cô muốn bắt Vô Ưu gọi thế nào thì gọi thế đó. Không saocả!” Tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng nàng không vui chút nào, có điều, dù có bất mãn hơn nữa cũng không dám phát tiết ra. Nàngta chỉ dám thầm mắng trong lòng: “Đoàn Thanh Hạm, cô đúng là cái đồ gặpsắc quên bạn!”Nhìn bộ dạng của Tô Tích Hàn, Lăng Nhược Tâm như được trút giận vậy.Vô Ưu lại vẫn mở to mắt, lúc thì nhìnTô Tích Hàn, lúc nhìn Lăng Nhược Tâm, một lúc lại quay sang Thanh Hạm.Con bé vẫn không hiểu nổi, sao bỗng dưng con bé lại có thêm một ngườicha, mà người vốn là cha con bé từ trước tới giờ thì thành mẹ, người vốn là mẹ giờ lại thành bà vú. Trong lòng con bé có biết bao nhiêu vấn đềcần hỏi, nhưng nhìn thấy sắc mặt rất xấu của Thanh Hạm, con bé cũngkhông dám hỏi thêm nữa.Nhìn thấy Trang Võ đầu đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Hắn ta sao vậy?”Lúc này, tâm trạng Lăng Nhược Tâm đangrất tốt, chỉ thản nhiên nói: “Không có gì, chắc nàng cũng nhận ra hắn.Hắn chính là Trang Võ, thị vệ của Tần Phong Ảnh. Ngày đó, người ám sátchúng ta ở Thúy Liễu quán cũng là hắn, vừa rồi, người giấu Vô Ưu đi cũng là hắn.”Nhìn thấy đầu Trang Võ ướt đẫm mồ hôi,có vẻ không giống như bị điểm huyệt thông thường, Thanh Hạm lại khôngnhịn được hỏi tiếp: “Chàng làm gì hắn rồi?”Lăng Nhược Tâm đáp: “Ta cũng chẳng làmgì hắn cả, ta chỉ tẩm loại độc mà năm năm trước Tần Phong Ảnh hạ trênngười ta vào châm, rồi đưa vào trong cơ thể hắn thôi. Ta cũng dùng châmđiểm các huyệt đạo trên người hắn, làm tăng tốc độ tuần hoàn máu, khiếnđộc phát tác nhanh hơn một chút. Vì độc tố trên châm cũng không nhiềulắm, cho nên hắn nhất thời chưa chết ngay được, nhưng mà cũng rất thốngkhổ.”Thanh Hạm nghe vậy cũng hơi kinh hãi, hỏi: “Năm đó khi chàng giải độc, cũng thống khổ như hắn sao?”Lăng Nhược Tâm thở dài, khẽ gật đầu.Thanh Hạm thở dài nói: “Ta biết chàngcũng không có giải dược, đừng tra tấn hắn nữa.” Vì có Vô Ưu ở đây, nàngcũng không thể nói quá rõ ràng được.Nhưng Lăng Nhược Tâm hiểu ý của nàng,hắn khẽ cười, rồi rút một cây châm ra, nhẹ nhàng vung lên, cây châm kialiền chui vào mạch của Trang Võ. Năm năm trước, khi bọn họ vào hoàngcung, nàng cũng từng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm sử dụng chiêu thức này.Bây giờ nhìn thấy động tác của hắn, nàng biết ngay hắn nghe hiểu lời nói của nàng, Trang Võ không thể sống nổi.Thanh Hạm khẽ hít một hơi, những nămgần đây, tính cách của nàng khác năm năm trước rất nhiều. Nàng hiểu rõ,những người này, nếu nàng không giết hắn, thì nhất định hắn cũng sẽ giết nàng. Mà nàng thì hiển nhiên chưa muốn chết.Bốn người đang định rời khỏi hoàngcung, đã thấy một tiểu thái giám đi tới nói: “Lăng tiên sinh, Lăng phunhân, Hoàng thượng cho mời!”Lăng Nhược Tâm khẽ nhíu mày, bọn họ đãtìm được Vô Ưu rồi, hắn còn tìm họ làm gì? Hắn liếc mắt nhìn Thanh Hạmmột cái, đều nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt đối phương. Nhưng tiếngLăng phu nhân của tay thái giám kia gọi, lọt vào tai Lăng Nhược Tâm lạikhiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Tần Phong Dương có thể để hạ nhân gọiThanh Hạm như vậy, đã nói rõ cho hắn biết, Tần Phong Dương sẽ không cònmơ tưởng gì với Thanh Hạm nữa.Thanh Hạm đã tìm thấy Vô Ưu, tâm trạng cũng rất tốt, liền hỏi: “Xin hỏi công công, Hoàng thượng tìm chúng ta có việc gì?”Tay thái giám kia nói: “Nô tài không biết, mời Lăng phu nhân đi sẽ biết.”Bốn người đi tới tẩm cung của Tần Phong Dương. Hắn đang dựa trên ghế nghỉ ngơi, Niệm Du đầu đã được băng lại, ở bên cạnh hầu hạ hắn. Vừa nhìn thấy bọn họ bế Vô Ưu bước vào, Tần PhongDương liền mỉm cười, hắn nhìn Vô Ưu rồi nói với Lăng Nhược Tâm: “Dáng vẻ của tiểu thư thật giống bộ dạng mặc nữ trang của ngươi năm đó. Sau nàylớn lên, e sẽ lại là một giai nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêngthành.”Lăng Nhược Tâm lạnh nhạt nói: “Ta cũngkhông mong muốn Vô Ưu sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêngthành, ta chỉ hy vọng con bé lớn lên bình thường một chút, như vậy sẽbớt đi ưu phiền. Bây giờ ta đã tìm được Vô Ưu rồi, không biết nửa đêmngươi còn muốn tìm chúng ta đến làm gì?” Hắn không nghĩ Tần Phong Dươngsẽ đơn thuần muốn tìm bọn họ để trò chuyện, hoặc là để khen ngợi Vô Ưusau này sẽ nghiêng nước nghiêng thành thế nào.Tần Phong Dương thở dài nói: “Ta tìm hai người, chỉ là muốn nhờ hai người giúp ta một chuyện thôi.”Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Nói chocùng, hình như giữa hai chúng ta, ta cũng không thiếu nợ ngươi điều gì.Hơn nữa, chuyện lần này của Vô Ưu cũng vì ngươi mà ra, chúng ta mất baonhiêu công sức mới tìm được con bé về, vất vả thế nào hẳn ngươi cũnghiểu chứ?” Ý tứ của hắn rất rõ ràng, muốn hắn giúp Tần Phong Dương à?Không có cửa đâu. Còn nói đến ân oán thì lại có thể kể ra rất nhiều thứđấy.Tần Phong Dương khẽ cười nói: “Chuyện của Vô Ưu, ta thực sự xin lỗi.”Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Ngươibiết ngươi có lỗi là tốt rồi. Ta vốn còn muốn tìm ngươi tính toán hận cũ thù mới một lần cho xong, nhưng giờ tìm thấy Vô Ưu, tâm tình ta cũngtốt. Dù sao ngươi cũng đã biết sai, chuyện của Vô Ưu cứ chấm dứt như vậy là được rồi. Còn ân oán trước kia của chúng ta, chờ khi nào rảnh, ta sẽ lại tính tiếp với ngươi. Thanh Hạm, chúng ta đi.” Nghe Tần Phong Dươngnói, hắn biết hắn ta còn có câu sau nữa, nhưng hắn cũng không muốn nghenhững lời tiếp theo của Tần Phong Dương.Lăng Nhược Tâm vừa dứt lời, liền kéo Thanh Hạm định rời khỏi tẩm cung của Tần Phong Dương.Tần Phong Dương chỉ thản nhiên nói vớitheo: “Thật ra, chuyện ta muốn hai người hỗ trợ, cũng không hoàn toàn là chuyện của ta. Thanh Hạm, ta nghĩ nàng sẽ không thể bỏ mặc Đại sư huynh của mình không thèm để ý đâu nhỉ?”Nghe Tần Phong Dương nói vậy, Thanh Hạm liền dừng bước hỏi: “Đại sư huynh của ta thế nào?” Đối với nàng, TốngVấn Chi như một người huynh trưởng, nếu thực sự huynh ấy có chuyện gì,thì nàng không thể bỏ mặc được.Tần Phong Dương thở dài nói: “Nói ra,chuyện này cũng do ta lo liệu không chu toàn. Thời gian trước, ta mờihắn tới giúp ta đối phó với Tần Phong Ảnh. Không biết tại sao hắn lạitrúng gian kế của Tần Phong Ảnh, bị Tần Phong Ảnh bắt được. Nếu khôngphải Dương Tiến vẫn phái người theo sau hắn, thì ta cũng sẽ không biếthắn gặp nguy hiểm.”Thanh Hạm nhíu mày nói: “Nếu ngươi phái huynh ấy đi làm việc, thì hẳn là phải có năng lực bảo vệ cho sự an toàn của huynh ấy chứ. Bây giờ ngươi nói với ta điều này, bảo chúng ta đicứu huynh ấy, có phải hơi buồn cười không?”Ý cười trên mặt Tần Phong Dương càngđậm thêm, nói: “Thật ra, chuyện này thực sự không hề buồn cười chút nàocả. Ở bên ta, ngoài Dương Tiến ra, căn bản không có nhiều văn thần võtướng có thể dùng được. Tuy ta và Đại sư huynh nàng có hiềm khích, nhưng ta vẫn cực kỳ khâm phục nhân cách của hắn, cũng không muốn hắn xảy rabất cứ chuyện gì.”Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Với sựhiểu biết của ngươi đối với Tống Vấn Chi trong mấy năm qua, e rằng ngươi đã hiểu quá rõ nhân cách của hắn rồi. Việc lần này ngươi để Tống VấnChi đi lo liệu, chắc hẳn cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không lấy chuyện giải dược ra để uy hiếp hắn. Hơn nữa, nếu là chuyện nguy hiểm như vậy, thì chắc chắn Tần Phong Ảnh đã sớm có phòng bịtrước Tần Phong Ảnh hẳn cũng biết quá rõ quan hệ giữa ngươi và Tống Vấn Chi, bây giờ ngươi lại nhân cơ hội này muốn chúng ta đi cứu hắn, tanghĩ đây là cái bẫy của ngươi thì đúng hơn.”Tần Phong Dương cười khổ nói: “Ta biếttrước kia ta làm rất nhiều chuyện sai lầm, ngươi nghĩ ta như vậy cũngđúng thôi. Nhưng ta cũng đâu quá xấu xa như ngươi nói chứ.”Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Ta không cần biết ngươi tốt hay xấu. Ta chỉ biết ngươi rất giỏi lợi dụng nhượcđiểm của người khác. Ngươi biết rõ ràng giữa Thanh Hạm và Tống Vấn Chituy không có tình yêu nam nữ, nhưng lại thân nhau như huynh muội ruộtthịt. Lần này ngươi nói cho chúng ta biết hắn đang gặp nguy hiểm, vớitính cách của Thanh Hạm, thì dù nàng biết rõ đó là đầm rồng, hang hổ,nàng cũng sẽ lao vào. Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ còn không đủ đê tiệnsao?”Thanh Hạm nao lòng, những lời LăngNhược Tâm vừa nói thực sự đã nói ra suy nghĩ từ đáy lòng nàng. Đúng thế, nàng không thể nào để mặc Tống Vấn Chi gặp nguy hiểm mà không thèm đểý. Thì ra, hắn hiểu rõ nàng hơn nàng nghĩ rất nhiều, trong lòng nàng tuy có lo lắng cho Tống Vấn Chi, nhưng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Tần PhongDương á khẩu không trả lời được, cười khổ nói: “Trước khi tìm hai ngườiđến đây, ta quả thật không nghĩ nhiều như vậy.”Lăng Nhược Tâm hừ lạnh nói: “Ngươi muốn nói thế nào cũng được. Nhưng ta có thể nói chính xác cho ngươi biết,chuyện của ngươi và Tần Phong Ảnh, ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Lầnnày nếu ngươi muốn mượn tay chúng ta để trừ khử Tần Phong Ảnh, thì takhuyên ngươi nên sớm bỏ suy nghĩ đó đi là hơn. Có lẽ chúng ta sẽ đi cứuTống Vấn Chi, nhưng cũng sẽ không giết Tần Phong Ảnh. Nếu ta muốn giếthắn, thì năm đó đã sớm giết hắn rồi. Ân oán giữa hai huynh đệ các ngươi, tự các ngươi từ từ hóa giải đi!”Sau khi nghe hắn nói những lời này, rốt cuộc mặt Tần Phong Dương cũng biến sắc. Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng nói:“Chẳng lẽ ngươi đã quên cây kiếm tẩm độc dược ngày ấy?” Vừa dứt lời, hắn lập tức thấy hối hận, đúng là càng nói nhiều càng dại.Trong mắt Lăng Nhược Tâm thoáng hiệnlên sát ý nói: “Ta không quên nhát kiếm độc đó, nhưng ta càng nhớ rõ hơn chính ai đã ép ta tới đường cùng, đẩy ra xuống vách đá!”Hắn vừa dứt lời, không khí nhất thờitrở nên vô cùng căng thẳng. Niệm Du cũng thoáng sợ hãi, vội vàng dùngthân thể của mình che trước mặt Tần Phong Dương, hai mắt nhìn chằm chằmLăng Nhược Tâm.Sau khi nhìn thấy hành động của NiệmDu, Thanh Hạm thầm thở dài, nếu nữ tử đã động tình, sẽ trở nên vô cùngngốc nghếch. Chẳng lẽ Niệm Du không biết, nếu Lăng Nhược Tâm thật sựmuốn lấy mạng Tần Phong Ảnh, thì dù một trăm Niệm Du cũng không ngăn cản được công kích của hắn hay sao?Tần Phong Dương khẽ ho một tiếng hỏi: “Ngươi muốn gì?”Khóe miệng Lăng Nhược Tâm thoáng xẹtqua nụ cười lạnh, mặt đầy ý cười nhưng mắt lại phủ sương lạnh nói: “Takhông muốn gì cả. Ngươi cứ yên tâm, ta cũng không định giết ngươi.” Hắndừng một chút lại nói: “Nguyên nhân không giết ngươi cũng giống vớinguyên nhân ta không giết Tần Phong Ảnh. Ta muốn nhìn thấy các ngươi đấu đá nhau đến ngươi chết ta sống!”Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Dương lạicàng ho khan nhiều hơn. Mặt Niệm Du đầy lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng giúphắn. Hắn trầm giọng nói: “Cho nên ngươi đã bán binh khí cho Tần PhongẢnh, để giúp hắn đối phó ta?”Lăng Nhược Tâm lạnh lùng cười nói: “Cho nên, ta cũng sẽ nghĩ cách cứu Tống Vấn Chi ra như ngươi mong muốn, giúp ngươi đối phó hắn.”Dứt lời, hắn kéo tay Thanh Hạm, không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cung.Sau khi thấy bọn họ rời đi, Tần Phong Dương thở dài thật dài. Niệm Du đứng cạnh nói: “Hoàng thượng, bây giờ nên làm thế nào?”Tần Phong Dương trầm giọng nói: “Có lẽLăng Nhược Tâm nói đúng, ân oán giữa ta và Tần Phong Ảnh cũng nên sớmchấm dứt rồi. Giữa ta và hắn, chỉ có thể có một người sống sót.”Mắt Niệm Du đầy vẻ thê lương nói:“Nhưng thế này thật sự quá nguy hiểm, với tính cách của Tần Phong Ảnh,tuyệt đối sẽ không đánh khi không chắc chắn. Nếu hắn đã dám hành động, e rằng hắn muốn một chiêu phá thành. Nếu thực sự như vậy, Hoàng thượng,chúng ta có thể ngăn cản được sao?Tần Phong Dương khẽ cười nói: “Niệm Ducũng đừng quá lo lắng, ngăn được hay không thì cũng phải cố giữ vững,không phải đã có câu, dù ngăn được hay không, cố giữ vững cũng có thểkết thúc sao. Hơn nữa, chẳng lẽ vừa rồi nàng không nghe thấy Lăng NhượcTâm nói à. Hắn còn muốn nhìn thấy huynh đệ chúng ta đấu đến ngươi chếtta sống, cho nên, trận đấu này ta cũng không thể thua cuộc dễ dàngđược.”Niệm Du mở to đôi mắt đẹp, đầy vẻ nghi hoặc hỏi: “Niệm Du ngu dốt, không hiểu rõ ý những lời này của Hoàng thượng.”Tần Phong Dương nghiêm mặt nói: “Nếutính chi li ra, thì Lăng Nhược Tâm hận Tần Phong Ảnh nhiều hơn hận ta.Tuy vì ta vì Thanh Hạm nên đã đuổi cùng giết tận hắn, nhưng ta cũngkhông thiết kế quá nhiều âm mưu để hại hắn. Tuy ta không dám nói rằngmình hiểu rõ tính cách của hắn, nhưng cũng biết hắn không quá ghi hậnnhững người công khai đối đầu hắn, chỉ cực kỳ chán ghét những kẻ âm thầm thiết kế âm mưu hại hắn. Chẳng lẽ nàng không phát hiện ra, vừa rồi khita vừa mới nhắc đến chuyện của Tống Vấn Chi, trong mắt hắn đầy lửa giậnsao?”Niệm Du gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, vừa rồi Hoàng thượng nói với hắn chuyện của Tống Vấn Chi, chẳng qua là muốn thử hắn mà thôi.”Tần Phong Dương cười nói: “Đúng thế, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc giữa ta và Tần Phong Ảnh, hắn hận ai nhiều hơn, như vậy cũng sẽ quyết định việc hắn sẽ giúp ai nhiều hơn. Trong chuyệnnày, thế lực ta và Tần Phong Ảnh vốn là ngang nhau, nhưng thực lực củaLăng Nhược Tâm rốt cuộc nông sâu thế nào thì ta lại không biết, nhưngcũng có thể dựa vào việc hắn cứu Tống Vấn Chi để đoán ra một chút manhmối. Nếu hắn chỉ hơi nghiêng về phía ta một chút thôi, thì lần này ta sẽ có thể đẩy Tần Phong Ảnh vào chỗ chết.”Hắn và Tần Phong Ảnh đấu đá nhau nhiềunăm như vậy, chuyện của bọn họ cũng nên chấm dứt rồi. Trong mắt TầnPhong Dương hiện lên một chút thâm trầm, nắm tay hơi siết chặt lại.Nhưng trong thoáng chốc lại hơi ảm đảm, hắn và Tần Phong Ảnh đấu vớinhau nhiều năm như vậy, bây giờ dù hắn có thắng Tần Phong Ảnh, thì vớithân thể này có hắn, dù thắng được thì cũng có thể làm được gì?Vừa ra khỏi hoàng cung, Thanh Hạm liềnkhông nhịn được hỏi Lăng Nhược Tâm: “Chàng thực sự quyết định muốn giúpta cứu Đại sư huynh sao?”Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Nếu ta nói rằng không thể cứu Tống Vấn Chi được, nàng sẽ nghe theo ta sao?”Thanh Hạm khẽ lắc đầu, Lăng Nhược Tâmcười nói: “Nếu nàng đã không chịu nghe theo ta, thì ngoài việc lựa chọngiúp nàng cứu Tống Vấn Chi ra, ta còn lựa chọn nào khác nữa chứ?”Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười nói với hắn: “Thực sự là không có lựa chọn nào khác.”Thấy nàng mỉm cười, Lăng Nhược Tâm cũng hé miệng cười, nụ cười đó như gió xuân tháng ba, vô cùng ấm áp.Đằng trước đột nhiên có bóng người đitới, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Thanh Sơn. Vừa nhìn thấy bọn họ, ThanhSơn mừng rỡ nói: “Trang chủ, môn chủ, mọi người bình an đi ra là tốtrồi, làm ta lo quá.” Nói rồi hắn bế Vô Ưu từ tay Thanh Hạm hỏi: “Vô Ưu,có nhớ Thanh Sơn thúc thúc không?”Vô Ưu bĩu môi nói: “Nhớ thì cũng nhớđấy ạ, nhưng Thanh Sơn thúc thúc ngốc chết đi được. Hôm ấy rõ ràng đãngăn xe ngựa lại, mà lại dám không nhận ra con và mẫu thân. Làm hại haimẹ con con vô duyên vô cớ chịu bao nhiêu khổ sở.” Dứt lời, trên khuônmặt nhỏ nhắn đầy vẻ khinh thường.Nghe Vô Ưu nói những lời này, Thanh Hạm không nhịn được muốn cười phì ra. Dáng vẻ Vô Ưu nhỏ tuổi mà giáo huấnngười khác thật sự là cũng ra dáng lắm, giống hệt dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm.Mặt Thanh Sơn thoáng đỏ rồi thoángtrắng bệch, nhỏ giọng nói: “Đúng là ta ngốc thật!” Vừa dứt lời, lạikhông kìm được, liếc mắt nhìn về phía Tô Tích Hàn. Tô Tích Hàn vì vừanghe đến chuyện Tống Vấn Chi, tâm trạng cũng không được tốt, đang đứngngẩn người một mình, nhìn mà như không thấy ánh mắt của Thanh Sơn.Nhìn dáng vẻ của Thanh Sơn và Tô TíchHàn, Thanh Hạm không khỏi thở dài, xem ra, giữa Thanh Sơn và Tô Tích Hàn cũng chỉ có thể nói là tùy duyên thôi.Lăng Nhược Tâm hỏi: “Thanh Sơn, ngươi vội vàng chạy tới đây làm gì? Xảy ra chuyện gì à?”Thanh Sơn đáp: “Đúng vậy, ta vừa nhậnđược tin báo, Tần Phong Ảnh đã tập kết quân đội xong, e rằng vài ngàynữa sẽ có chính biến.”Vừa dứt lời, Thanh Hạm và Lăng NhượcTâm cùng kinh hãi, Thanh Hạm hỏi: “Tin tức của huynh có nhầm không? Bâygiờ chỉ mới qua một tháng, hắn làm sao có thể hành động nhanh thế được?”Thanh Sơn thở dài nói: “Tính ra, thìlần này hắn phát động chính biến cũng có chút liên quan đến chúng ta,lần trước, lúc hắn yêu cầu bồi thường binh khí, chúng ta vốn phải cầnhai tháng mới có thể hoàn thành. Nhưng theo kế sách trang chủ đặt ra,trong vòng một tháng chúng ta đã giao xong binh khí rồi. Vừa có binhkhí, hắn liền phát động chính biến luôn.”Lăng Nhược Tâm nghe Thanh Sơn nói xong, liền nhìn Thanh Hạm, khẽ cười nói: “Không ngờ là nàng còn có sức ảnhhưởng lớn như vậy. Xem ra Tần Phong Ảnh thực sự cho rằng đã mua chuộcđược nàng rồi, nếu không, hắn cũng sẽ không khinh suất như vậy.” Phảimất bao nhiêu thời gian mới có thể giao được số lượng binh khí như vậy,Lăng Nhược Tâm hiểu rất rõ ràng, cho nên, vừa nghe Thanh Sơn nói xong,hắn đã biết chắc chắn Thanh Hạm dùng số binh khí bị phá hỏng lần trước,để trộn lẫn vào số binh khí giao cho Tần Phong Ảnh. “Lá gan của nàngcũng quá to rồi, đi nước cờ hiểm thế này, nhưng lại cực kỳ hữu dụng.”Thanh Hạm cười nhạt nói: “Ta đâu có bản lĩnh gì cao như vậy, chỉ là do Tần Phong Ảnh quá đề cao ta thôi.” Nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt của nàng chợt biến đổi nói: “Nếu Đại sưhuynh ta thực sự ở trong tay Tần Phong Ảnh như Tần Phong Dương đã nói,lần này Tần Phong Ảnh phát động chính biến, chỉ e Đại sư huynh sẽ gặpnguy hiểm!”Lăng Nhược Tâm khẽ kéo tay nàng nói:“Nàng cũng đừng quá lo lắng, Đại sư huynh của nàng đã không còn là TốngVấn Chi của ngày xưa nữa rồi. Trước hết chúng ta còn chưa rõ hắn có thực sự rơi vào tay Tần Phong Ảnh hay không. Cho dù thực sự rơi vào tay hắnta, thì ta nghĩ Đại sư huynh nàng cũng có thể có bản lĩnh tự cứu mình.”Thanh Hạm nhíu mày nói: “Ta biết Đại sư huynh đã không còn giống năm năm trước nữa. Có điều Tần Phong Ảnh âmhiểm như vậy, chỉ e huynh ấy vẫn không phải là đối thủ của Tần PhongẢnh. Cho nên, chúng ta vẫn mau chóng tìm ra huynh ấy thì hơn.”Lăng Nhược Tâm thở dài, lại gật đầunói: “Nếu nói vậy, đêm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, ngày maisẽ đi tới hang ổ của Tần Phong Ảnh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]