Vừa nghe giọng nói này, bàn tay kia của Lăng Nhược Tâm không cách nào hạ xuống được nữa, bên tai còn truyền tới tiếng khóc rung trời chuyển đất của Vô Ưu khiến hắn ngẩn người, hắn còn chưa động thủ, Vô Ưu khóc cái gì chứ?Chờ đến khi Thanh Hạm giận dữ giật VôƯu ra khỏi tay hắn, hai mắt trừng trừng nhìn hắn, cuối cùng hắn mới hiểu được rốt cuộc vì sao Vô Ưu khóc. Tiểu nha đầu này, mới lớn có nhiêu đómà đã biết tính kế hắn rồi.Vừa nghe thấy tiếng khóc của Vô Ưu,Thanh Hạm tức giận nói: “Hay cho Lăng Nhược Tâm chàng, còn dám đánh VôƯu!!!” Cho tới bây giờ nàng còn chưa từng dám đánh Vô Ưu, vậy mà hắn vừa gặp Vô Ưu đã dám đánh con bé, trên đời này làm gì có người cha nào nhưthế chứ!Lăng Nhược Tâm thanh mính nói: “Takhông đánh con bé mà!” Hắn còn chưa đánh Vô Ưu, chỉ là tay đã giơ lênrồi thôi. Hắn biết Thanh Hạm sẽ không tin hắn, nhưng giải thích thì vẫnphải giải thích, bị thua trên tay con gái ruột của mình có tính là mấtthể diện không?!Vô Ưu khóc òa lên rất đúng lúc: “Cha, người đó đánh con!” Giọng nói ngây thơ đầy vẻ ấm ức.Nghe thấy tiếng khóc của Vô Ưu, Lăng Nhược Tâm chỉ biết thở dài, cô nhóc này còn gian trá hơn hắn năm đó, diễn trò như thật vậy.Thanh Hạm hừ giọng nói: “Chàng khôngđánh con bé thì sao con bé lại khóc? Hơn nữa, lúc ta vừa bước vào đây,rõ ràng nhìn thấy chàng giơ tay định đánh con bé!”Lúc này, Lăng Nhược Tâm dù có mười cáimiệng cũng không thể thanh minh nổi, hắn hằm hằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-dung-qua-kieu-ngao/1219813/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.