Chuyển ngữ: MẹCherryThanhHạm hiểu ý của Thanh Sơn. Từ sau khi nhìn thấy Tống Vấn Chi, nàng đã đoán đượcmục đích của hắn lần này. Có điều, hắn vẫn là đại sư huynh của nàng, nàng khôngthể hạ thủ được, mà hắn, chắc cũng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương nàng đâu.TốngVấn Chi sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc bọn họ đang bànbạc, chỉ có thể vì một vài nguyên nhân, nhưng dù là vì lý do gì, thì Thanh Hạmcũng đều cảm thấy không biết làm sao.Thờigian qua đi, ai cũng thay đổi. Người thiếu niên vốn anh tuấn, trung hậu kia,bây giờ cũng đầy tâm sự. Thanh Hạm cảm thấy chính mình cũng thay đổi không ít.Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, nàng và Tống VấnChi trở thành đối thủ của nhau. Những ngày tháng thoải mái, vui vẻ ở Thương Tốmôn giờ đã cách nàng càng ngày càng xa, tình cảm từng ẩn sâu trong đáy lòng,giờ phút này lại trở nên yếu ớt như thế…KhiThanh Hạm quay về phòng, Vô Ưu đã ngủ say, Tô Tích Hàn lại ngồi ngẩn người dướiánh đèn. Nhìn thấy nàng bước vào, Tô Tích Hàn liền đứng lên hỏi: “Bắt đượcngười nghe lén không?”ThanhHạm đi tới trước mặt nàng ta, đưa tay quấn nhẹ mái tóc suôn dài của nàng, cúiđầu hỏi: “Cô vẫn còn hận huynh ấy sao?” Tô Tích Hàn hỏi thế này, chắc chắn làtới để hỏi chuyện của Tống Vấn Chi.MắtTô Tích Hàn tối sầm lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ và không camlòng nói: “Làm sao có thể không hận được, chỉ là, sự tình đã qua lâu rồi. Conngười không thể sống mãi với oán hận được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-dung-qua-kieu-ngao/1219799/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.