Chương trước
Chương sau
Đây cũng không phải lần đầu tiên Thanh Hạm nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Tâm. Hắn khẽ nháy mắt một cái thực sự rất mê người, khiến cho tim nàng như nhảy lên. Có điều, nội dung mà hắn nói ra, thì lại khiến nàng nghe mà cảm thấy rất không thoải mái. Tình yêu phải xuất phát từ cả hai phía, thành thân là do hai người lựa chọn, tìm thấy nhau trong bao nhiêu người. Tuy thái độ của hắn dành cho nàng rất mờ ám, nhưng hắn cũng chưa từng nói với nàng rằng hắn yêu nàng, mà chuyện hai người thành thân dường như lại do ý của hai bên cha mẹ nhiều hơn. Trong suy nghĩ của nàng, yêu là yêu, không liên quan đến những người khác, lại càng không dùng chuyện thành thân để tạo áp lực.
Nàng thản nhiên nói: “Thì ra thể diện của huynh quan trọng như vậy, cũng đúng, ta quên mất, huynh là Lăng đại tiểu thư, là Lăng đại tiểu thư kiêu ngạo của thành Tầm Ẩn, là Lăng đại tiểu thư phú khả địch quốc, huynh yên tâm, mười sáu tháng này ta sẽ thành thân với huynh.” Chuyện thành thân của hắn và nàng chỉ sợ là hắn đùa cợt nhiều hơn. Nếu đã là đùa, thì nàng đồng ý là được chứ gì. Dù sao hắn cũng sẽ không cưới nàng thật, mà dù có cưới thật, thì cũng coi như là giúp nàng giải quyết chuyện của sư huynh. Nàng bây giờ còn không biết phải đối mặt với Tống Vấn Chi thế nào. Có cảm giác như nếu nói toạc hết ra, thì sẽ không thể quay về như trước được nữa. Hình ảnh đại sư huynh khiêm tốn bao dung trong lòng nàng cũng sẽ khác đi, không thể thản nhiên như ngày xưa được.
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng, thấy cảm xúc của nàng có vẻ trầm xuống, giống như đang có tâm sự. Nàng cứ đồng ý như vậy, ngược lại lại khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn đi tới trước mặt nàng, kéo tay nàng nói: “Sao thế? Không muốn thành thân với ta à?”
Thanh Hạm mở to đôi mắt đen tròn nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ huynh cam tâm tình nguyện thành thân với ta sao?” Trong mắt nàng đầy vẻ nghiêm túc và nghi hoặc.
Lăng Nhược Tâm hơi buồn cười nói: “Trên đời này làm gì có ai bắt được ta làm chuyện gì, nhất là việc chung thân đại sự.” Mắt hắn cũng hoàn toàn nghiêm túc, nhưng vẫn không giấu được một chút vẻ trêu tức và tính kế.
Thanh Hạm vẫn cho rằng mình rất khó có thể hiểu ánh mắt của người khác, nhưng vào thời khắc đó, nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng nàng bỗng cảm thấy khổ sở, nhưng vẫn cố cười nói: “Đúng thế! Trên đời này làm gì có ai ép buộc được Lăng đại tiểu thư làm bất cứ chuyện gì, là do Đại tiểu thư đã đồng ý sẽ giúp ta giải quyết phiền phức lớn này thôi.” Dứt lời, nàng cũng không để ý đến hắn nữa, đi thẳng về phía đại sảnh.
Lăng Nhược Tâm cảm thấy hôm nay nàng hơi kỳ lạ, nhưng cũng không giải thích được là kỳ lạ thế nào, hắn hít sâu một hơi, rồi cũng nhanh chân bước theo nàng.
Trong Lan Nghiên thính, Tô Dịch Hàn rốt cuộc cũng không giữ được dáng vẻ bình tĩnh trước kia, hắn đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, hắn đã nói luôn: “Đại tiểu thư, chuyện lần này, nói thế nào cô cũng phải cho ta một lời công bằng.”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Thanh Hạm đã kể lại chuyện hôm đó cho ta nghe, có điều, trong mắt ta, chuyện nữ tử ném tú cầu kén rể là một việc rất mất thể diện, hơn nữa, tính cách Thanh Hạm có hơi bướng bỉnh, đã có hôn ước với ta còn tới tham gia đại hội ném tú cầu của Tô nhị tiểu thư. May mà không cướp được tú cầu, nếu không, xá muội mà muốn gả cho Thanh Hạm thật, chỉ sợ sẽ phải khiến nàng chịu uất ức mà làm tiểu thiếp của Thanh Hạm thôi. Còn về phần Đại sư huynh của Thanh Hạm, hắn ta chỉ là khách, sống tạm ở Huyến Thải sơn trang, ta không có quyền can thiệp vào hành vi của hắn. Nếu hắn tình nguyện cưới Tô nhị tiểu thư, ta sẽ đến uống rượu mừng, còn nếu hắn không muốn cưới, đây cũng là quyền tự do của hắn.”
Lần này, Lăng Nhược Tâm phủi sạch quan hệ của Huyến Thải sơn trang và Tống Vấn Chi, cũng nói rõ quan hệ giữa hắn và Thanh Hạm, thẳng thắn nói rõ cho Tô Dịch Hàn biết, chuyện này không có một chút liên quan nào đến Huyến Thải sơn trang.
Ai ngờ, nghe hắn nói xong, Tô Dịch Hàn lại quỳ xuống nói: “Xin Đại tiểu thư hãy cứu lấy muội muội ngốc nghếch kia của ta!” Lăng Nhược Tâm không bỏ qua ánh mắt của hắn hoàn toàn bất đồng với hành động của hắn.
Hành động này của Tô Dịch Hàn đã khiến cả Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm đều giật mình. Lăng Nhược Tâm đưa tay đỡ hắn dậy hỏi: “Đại đương gia làm gì thế, lệnh muội làm sao?”
Tô Dịch Hàn nức nở nói: “Muội muội ngốc của ta sau chuyện hôm trước liền nói là quá mất mặt, không muốn sống nữa, sáng nay còn muốn chết. Nếu không phải thiếp thân nha hoàn nhanh nhẹn, thì chỉ e ta đã không còn được gặp muội ấy nữa rồi. Ta biết Đoàn huynh đệ có hôn ước với Đại tiểu thư, đâu dám cưỡng ép. Với tư sắc và năng lực của tiểu muội, sao có thể tranh giành vị hôn phu với Đại tiểu thư. Nhưng Tống công tử chưa đón dâu, Đại tiểu thư có thể giúp ta, khuyên hắn qua gặp xá muội một chút được không?!”
Lăng Nhược Tâm ghét nhất là hành vi ngốc nghếch của nữ tử một khóc hai nháo, ba thắt cổ. Từ nhỏ hắn đã bị trò này làm cho mệt mỏi bao nhiêu lần, bà mẹ bảo bối của hắn chính là cao thủ. Nhưng cũng chỉ hành động đó của mẹ hắn mới có tác dụng đối với hắn, còn với những người khác, hắn cũng chỉ coi như trò đùa thôi. Lăng Nhược Tâm vẫn lãnh đạm như cũ, nói: “Vừa rồi ta đã nói với Đại đương gia, Tống đại hiệp không phải là người của Huyến Thải sơn trang ta. Với thân phận của ta, sao có thể tới ép hắn được. Người đâu, đem bút mực, chỉ đỏ tới đây.”
Nghe Tô Dịch Hàn nói vậy, Thanh Hạm cũng hơi lo lắng, nhưng thấy Lăng Nhược Tâm vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như gió thoảng mây trôi, nàng đang định lên tiếng, thì Lăng Nhược Tâm lại quay đầu nhìn nàng một cái, mắt đầy ý cảnh cáo, muốn bảo nàng không cần nói gì cả. Nghĩ lại, thì chuyện này đã nói là để hắn xử lý, nên nghe hắn đòi bút mực, nàng lại hơi tò mò, rốt cuộc hắn muốn làm gì?!
Tô Dịch Hàn cũng có vài phần bất mãn với hành vi của Lăng Nhược Tâm, không biết ‘nàng’ định làm gì, nên chỉ có thể đứng chờ. Người hầu nhanh chóng đưa bút mực và chỉ hồng đến, hắn vung bút lên viết, lại vận nội lực hơ khô mực, rồi nâng hai tay, đưa cho Tô Dịch Hàn nói: “Đây là thiệp mời thành thân của ta và Thanh Hạm, xin Tô đại đương gia nhận cho.”
Thanh Hạm ngẩn người, đưa thiệp mời vào lúc này, có lầm không thế?
Sắc mặt Tô Dịch Hàn cũng biến đổi: “Thủ đoạn của Đại tiểu thư thật cao thâm! Chẳng lẽ trong mắt Đại tiểu thư, sinh mạng của xá muội không đáng một xu hay sao?”
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Tô nhị tiểu thư là nữ tử có tính tình thế nào, người khác không biết, chứ người làm đại ca như ngươi sao có thể không biết? Nàng ta sẽ tự sát vì mất thể diện hay sao? Nói ra chỉ sợ chẳng ai tin được. Nếu định tự sát, thì một năm trước nàng ta đã tự sát rồi, vả lại, nàng ta coi trọng Thanh Hạm, chứ không phải Tống đại hiệp. Ta gửi thiệp mời, chỉ muốn nói cho nàng ta biết, nếu muốn gả cho Thanh Hạm, có thể tới tranh giành với ta, chứ không đáng để Tô đại đương gia phải giở mấy thủ đoạn thấp kém đó.”
Buổi nói chuyện này của hắn, thực sự khiến Thanh Hạm choáng đầu hoa mắt. Tô nhị tiểu thư coi trọng nàng? Vì sao nàng không hề biết? Nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, còn hắn thì lại đang mỉm cười nhìn Tô Dịch Hàn.
Tô Dịch Hàn biến sắc, oán hận giật lấy thiếp mời, nói: “Đại tiểu thư, coi như cô lợi hại!” Sau đó lắc lắc tay áo, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi khuất, Thanh Hạm liền hỏi: “Chuyện gì thế? Sao hắn đi nhanh vậy?”
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ với bản lĩnh của Tô Dịch Hàn mà muốn đấu với ta à, còn non lắm! Hắn coi như cũng biết điều, thấy không thể đạt được mục đích, nên phải rời đi thôi.” Thấy mặt Thanh Hạm đầy vẻ khó hiểu, hắn lại nói tiếp: “Một năm trước, Tô nhị tiểu thư bỏ trốn cùng một tiên sinh dạy học, nhưng không thành công. Tô gia ém chuyện này rất nhanh, nhưng vẫn không lừa được ta. Muội nói xem, một nữ tử dám bỏ trốn cùng nam nhân, sao có thể tự tử như thế. Hơn nữa, nữ tử như vậy mà thật sự yêu muội hay Tống đại hiệp, chắc chắn sẽ tự mình tìm tới cửa, sao có thể để cho đại ca nàng ta một mình đến đây.”
Thanh Hạm hỏi: “Ý huynh là, lần này Tô Dịch Hàn tới vì có mục đích riêng?”
Lăng Nhược Tâm cười: “Hắn đơn giản là muốn mượn cơ hội để nói chuyện của mình thôi, không cần biết là Tô Tích Hàn gả cho muội hay cho Tống Vấn Chi, thì đều rõ ràng là để một cơ sở ngầm trong Huyến Thải sơn trang. Mà với tính cách của Tô Tích Hàn, nàng ta nhất định sẽ không yêu Tống Vấn Chi. Muội lại từng cứu nàng ta, coi như cũng giúp cho Tô gia một việc lớn. Nàng ta sinh lòng ái mộ với muội là hoàn toàn dễ hiểu, nhưng Tô Dịch Hàn vừa tới đã đòi gặp Tống Vấn Chi, không phải rất kỳ quái sao? Hắn biết rõ Tống Vấn Chi sẽ không chịu gặp hắn, sau đó hắn mới lại yêu cầu được gặp muội, coi như lý do cũng danh chính ngôn thuận. Vả lại nếu chúng ta thật sự sắp thành thân, thì ta chắc chắn cũng sẽ ra gặp hắn cùng muội. Một mặt, hắn tới để chứng thực quan hệ của chúng ta, còn mặt khác, cũng là muốn dụ muội hoặc Tống Vấn Chi tới Tô gia. Ta cam đoan Tô gia đã sắp xếp sẵn thiên la địa võng, chờ hai người. Ta vốn định tương kế tựu kế để hai người đi xem rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhưng tính tình muội dễ kích động, mà sư huynh muội lại ngạo mạn, lơ là, chỉ sợ sẽ tạo cơ hội tốt cho bọn họ, nên đành phải đánh thẳng, vạch trần hắn.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm nửa tin nửa ngờ nói: “Sao ta cứ cảm giác hắn không phải người như vậy. Có phải huynh quá đa nghi không?”
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng gõ đầu Thanh Hạm một cái: “Người không thể chỉ nhìn tướng mạo, làm gì có ai đo được nước biển nông sâu thế nào, chẳng lẽ muội còn không hiểu? Hơn hữa, dáng vẻ Tô Dịch Hàn đâu có giống người tốt?”
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn, chỉ sợ thiên hạ này trừ mình hắn ra, mọi người đều là người xấu hết. Nàng lập tức thản nhiên nói: “Nếu hắn xấu xa như vậy, vì sao huynh còn muốn hợp tác với hắn?”
Lăng Nhược Tâm cười cười: “Ta và hắn, không gọi là hợp tác mà là làm theo nhu cầu. Tô gia muốn kiếm lợi từ Huyến Thải sơn trang, mà ta cũng muốn Tô gia dốc lực vì mình. Bàn về thực lực, thì Huyến Thải sơn trang dù sao cũng mạnh hơn tơ lụa nhà Tô gia, hơn nữa, ta mà sợ hắn à?” Thấy ánh mắt Thanh Hạm đầy vẻ khinh thường, hắn cũng không tức giận, nói tiếp: “Thương nhân chỉ chú trọng về lợi nhuận. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, thì hợp tác với ai mà chẳng như nhau. Hơn nữa, ta và hắn đều hiểu rất rõ, cả hai đều có mục đích riêng. Xác nhập trên thương trường chẳng qua chỉ là kế sách che giấu thủ đoạn của mình mà thôi.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Vậy vì sao ngày đó cả hai người đều thể hiện rất tình nguyện hợp tác với đối phương?” Nàng nhớ rõ biểu cảm của họ hôm đó, nếu đều là giả, thì hai người này quả là cao thủ diễn kịch. Trong lòng nàng không khỏi cảnh giác, đây chẳng lẽ chính là “tri nhân tri diện bất tri tâm”?
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Chẳng lẽ muội chưa từng nghe, thương trường như chiến trường sao? Từ xưa đến nay, Tô gia và Huyến Thải sơn trang là tử địch, làm sao thật lòng hợp tác với nhau được, hơn nữa, ngày ấy Tam hoàng tử và Tri phủ đều ở đó, cũng phải cho bọn hắn chút mặt mũi chứ. Hơn nữa, chúng ta cũng đang muốn mượn cơ hội này để thăm dò thực lực của đối phương. Ta thậm chí còn nghĩ, ngày ấy khi chúng ta từ núi Lung quay về, gặp sát thủ giữa đường, chỉ sợ cũng là hắn ta thuê đến.”
Thanh Hạm ngạc nhiên nhìn hắn: “Thì ra các người còn đáng sợ hơn ta tưởng tượng, mà ta thì giống như kẻ ngốc, bị các người đùa giỡn trong lòng bàn tay.” Lúc trước nàng vẫn cho rằng mình rất thông minh, giờ mới biết, bọn họ có khác gì cáo già, còn nàng mới thật ngốc nghếch, cũng hơi buồn bã. Nếu chuyện hợp tác là giả, thì Tô Dịch Hàn hoàn toàn có thể là người thuê hung thủ đến giết bọn họ. Từ đầu Tô Dịch Hàn đã tỏ ra quan tâm nàng, lại chạy theo muốn làm thân với nàng, thì ra cũng đều có mục đích. Nàng nghĩ lại, không khỏi có chút hoảng sợ.
Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng qua nói: “Thật ra, cũng không phải là muội ngốc, chỉ là hơi đơn thuần thôi, có điều, ta thích sự đơn thuần của muội, rất đáng yêu. Hơn nữa, có ta ở bên muội rồi, sẽ không ai có thể bắt nạt được muội.” Chỉ có hắn được bắt nạt nàng thôi.
Thanh Hạm trừng to mắt: “Chỉ sợ mười mấy năm qua, huynh mới là người bắt nạt ta nhiều nhất ấy, còn nói bảo vệ ta nữa!” Tuy nói ra không chịu, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào. Hắn nói hắn sẽ bảo vệ nàng! Có điều, nàng lại lập tức chán nản, thì ra ngay cả chính bản thân mình nàng cũng không bảo vệ được, đứng trước mặt đám hồ ly này, nàng chỉ như một con thỏ đang đợi bị làm thịt mà thôi.
Ý cười trên khoé môi Lăng Nhược Tâm càng dày hơn: “Muội sắp là nương tử của ta rồi, ta không bảo vệ muội, thì ai bảo vệ muội.”
Một từ ‘nương tử’ kia lại gợi lên cảm xúc khó hiểu trong lòng nàng, Thanh Hạm bĩu môi nói: “Huynh không bảo vệ ta thì còn có Đại sư huynh bảo vệ ta!”
Những lời này của nàng thật chẳng ra sao, Lăng Nhược Tâm kéo nàng, ôm vào lòng: “Sau này không được nhắc đến Đại sư huynh trước mặt ta nữa, lát nữa muội phải tới nói với hắn, bảo hắn ngày mai quay về Thương Tố môn ngay đi. Có ta bảo vệ muội là đủ rồi!”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Huynh ấy xuống núi theo lệnh của sư phụ ta, huynh ấy có tự do của huynh ấy, sao lại nghe lời ta được. Hơn nữa, huynh ấy cũng biết giới tính thật sự của ta, lại vẫn nghĩ huynh là nữ. Lần trước ta nói dối huynh ấy, huynh cũng nghe thấy rồi, huynh ấy cũng chỉ nghĩ chúng ta thành thân giả thôi. Hơn nữa, có huynh ấy ở bên cạnh ta cũng tốt, nếu ngày nào đó huynh bắt nạt ta, huynh ấy sẽ giúp ta xả giận!”
Lăng Nhược Tâm nghe xong, trong mắt như nổi lên sóng to gió lớn. Hắn càng ôm Thanh Hạm chặt hơn: “Trước mặt ta mà muội còn dám nghĩ đến hắn! Muội có tin hôm nay ta sẽ làm hắn biến mất trên đời không?!”
Đối với Thanh Hạm mà nói, thì Tống Vấn Chi là người thân cận nhất của nàng, những lời này của Lăng Nhược Tâm cũng hoàn toàn khiến nàng bừng bừng lửa giận: “Huynh cứ thử động vào một sợi lông của Đại sư huynh ta xem!” Dứt lời, đôi môi kiều diễm vểnh cao lên, trợn mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy nàng che chở Tống Vấn Chi như vậy, lửa giận của Lăng Nhược Tâm cũng càng tăng lên, có điều, nhìn đôi môi xinh xắn phấn hồng đang vểnh lên của nàng, hắn lại cảm thấy hấp dẫn vô cùng. Hắn cũng không thể thực sự làm gì nàng, chỉ là, hai người đứng quá gần nhau, hơi thở như hoà quyện, khiến hắn không kịp nghĩ ngợi gì, liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Hương vị ngọt ngào, thanh mát trong miệng nàng khiến hắn bỗng như say như mê, đang muốn hôn sâu hơn nữa, thì bỗng có tiếng Tống Vấn Chi kinh ngạc vang lên từ phía sau: “Hai người… hai người đang làm gì thế?”
Thanh Hạm không ngờ Lăng Nhược Tâm sẽ hôn nàng, lại nghe thấy giọng nói kia, nàng chấn động, vội vàng đẩy Lăng Nhược Tâm ra, mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì cho phải.
Vừa nhìn thấy Tống Vấn Chi, khoé miệng Lăng Nhược Tâm hơi nhếch lên, trong mắt hàm chứa một vẻ đắc ý, hắn thản nhiên nói: “Vừa rồi Thanh Hạm bị bụi bay vào mắt, ta thổi giúp ‘hắn’ thôi.” Hắn biết Tống Vấn Chi nhất định sẽ nghi ngờ, có điều, bây giờ vẫn chưa phải lúc để công khai thân phận của hai người. Nhưng nói thế này, có lẽ Tống Vấn Chi sẽ còn nghi ngờ hơn.
Vì đứng đằng sau, nên Tống Vấn Chi cũng chỉ nhìn thấy động tác của hai người, còn rốt cuộc hai người đang làm gì thì hắn ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng, dù có đúng như Lăng Nhược Tâm nói, là thổi bụi hộ cho Thanh Hạm, thì trong lòng hắn ta cũng cảm thấy khó chịu. Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Thanh Hạm, hỏi: “Thanh Hạm, mắt đã đỡ chưa? Để Đại sư huynh xem cho đệ.”
Nghe Lăng Nhược Tâm bịa đặt, Thanh Hạm thật sự rất muốn tát chết hắn luôn, chẳng qua giờ không phải lúc nổi giận, nghe Tống Vấn Chi hỏi vậy, nàng ngượng ngùng đáp: “Mắt ta không sao, cũng muộn rồi, ta về phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời, nàng cũng không cần quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Tống Vấn Chi, vội vàng chạy đi mất.
Thanh Hạm đi rồi, Tống Vấn Chi nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Đại tiểu thư chẳng những xinh đẹp tuyệt trần, cũng vô cùng thông minh, chắc cũng biết tính tình của Thanh Hạm. Cô bé đó nhìn có vẻ tuỳ tiện, nhưng tình cảm thật sự rất yếu đuối. Hai người đều là nữ, mà ba đời nhà họ Đoàn đều dốc hết tâm sức vì Huyến Thải sơn trang. Cô nhóc đó tính tình đơn thuần, mong Đại tiểu thư hạ thủ lưu tình.” Hắn biết chuyện Thanh Hạm chế Lưu Quang Dật Thải vì Huyến Thải sơn trang, trên đường về, nếu không có hắn đuổi theo kịp thời, thì suýt đã mất mạng rồi.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta thật sự không thích nghe mấy lời này của Tống đại hiệp. Từ sau khi Thanh Hạm đến Huyến Thải sơn trang, ta đã coi ‘hắn’ như người nhà của mình, mặc dù khi đi hái Thiên Tâm lan, chúng ta cũng gặp nguy hiểm. Nhưng người bị thương hình như là ta. Sao Tống đại hiệp lại dùng từ hạ thủ lưu tình chứ?”
Tống Vấn Chi nhìn nhìn hắn nói: “Chúng ta đều là người thông minh, đừng nên nói lời thừa. Chỉ sợ là thân phận của Đại tiểu thư hơi đặc biệt, cũng không cần phải giải thích quá rõ ràng với ta. Mọi người đều tự hiểu là được rồi. Sau khi Thanh Hạm làm xong Lưu Quang Dật Thải, cũng không còn nợ nần gì Huyến Thải sơn trang nữa. Ta sẽ dẫn nàng rời khỏi đây.” Thính lực của người tập võ tốt hơn người thường rất nhiều.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lăng Nhược Tâm không khỏi buồn cười, xem ra, Tống Vấn Chi đã coi hắn là ma kính (từ cổ đại dành để nói về những nữ tử đồng tính luyến ái),nghĩ việc hắn muốn thành thân với Thanh Hạm chẳng qua là trêu đùa nàng thôi. Nghe đến đoạn Tống Vấn Chi nói muốn đưa Thanh Hạm đi, tròng mắt hắn như thâm sâu hơn, thản nhiên nói: “Có phải Tống đại hiệp quá tự tin rồi không? Quan hệ giữa ta và Thanh Hạm không giống như ngươi nghĩ. Sau khi làm xong Lưu Quang Dật Thải, nếu Thanh Hạm tình nguyện theo ngươi, ta cũng không cưỡng ép.” Ý của hắn rất rõ ràng, Thanh Hạm sẽ không đi theo hắn ta.
Tống Vấn Chi không khỏi tức giận, nhưng vừa tức lại vừa hơi kỳ quái. Nếu Lăng Nhược Tâm là nam tử, thì hắn ta hoàn toàn có thể gây khó dễ cho ‘nàng ta’, nhưng Lăng Nhược Tâm lại là một nữ tử, hắn ta không biết phải phát tiết thế nào. Hắn ta sống cùng Thanh Hạm nhiều năm như vậy, nàng cũng chưa bao giờ biểu hiện một chút tình cảm khác biệt nào đối với các sư huynh đệ đồng môn. Nhưng nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lăng Nhược Tâm, trong lòng hắn ta cũng hơi lo sợ, lẽ nào nàng cũng ham ma kính?
Trong lòng Tống Vấn Chi bây giờ giống như trời đất chuyển dời, nhưng vẫn vô cùng kiên định nói: “Vậy chúng ta cùng chờ xem!” Dứt lời, hắn ta quay đầu đi mất.
Chỉ là, cách hắn bước đi vội vàng cũng đã tiết lộ sự luống cuống và tâm trạng của hắn. Nhìn theo bóng dáng hắn, ý cười trên khoé môi Lăng Nhược Tâm càng đậm, đôi mắt càng thêm sâu, Thanh Hạm sẽ lựa chọn như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là… hắn có cách để khiến nàng ở lại bên cạnh hắn.
Nhìn đám tôi tớ đi tới đi lui trong phòng, Thanh Hạm chỉ cảm thấy hơi đau đầu. Nàng đột nhiên có chút hối hận vì đã đồng ý thành thân với Lăng Nhược Tâm. Một đống đồ đỏ rực, chất cao như núi không biết là đồ cưới hay là lễ hỏi khiến cho lòng nàng bỗng cảm thấy phiền muộn. Nàng đây là xuất giá, hay là đón dâu? Thanh Hạm kéo kéo tóc mình, rồi ngửa mặt lên trời thở dài.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm hơi buồn cười. Hắn ngồi xuống cạnh nàng hỏi: “Chuyện gì khiến muội buồn phiền vậy?”
Vừa nhìn thấy hắn, Thanh Hạm đã quay đầu đi không thèm để ý tới hắn. Chuyện ngày hôm qua, nàng còn chưa thèm tính toán với hắn đâu! Cũng không biết hôm qua Lăng Nhược Tâm nói gì với Tống Vấn Chi, mà Đại sư huynh như thất hồn lạc phách, chỉ kỳ quái nói với nàng: “Chờ làm xong Lưu Quang Dật Thải, muội theo ta quay về Thương Tố môn đi.” Nàng còn chưa nói gì, hắn ta lại nói: “Không cần biết quan hệ của muội và Lăng Nhược Tâm là thế nào, ta cũng không ngại!” Không ngại? Hắn không ngại cái gì chứ? Chẳng lẽ hắn phát hiện giới tính thật của Lăng Nhược Tâm? Nhưng nhìn cũng có vẻ không giống như vậy, nếu bảo nàng đến hỏi Lăng Nhược Tâm, thì chết nàng cũng không làm! Chuyện Đại sư huynh thích nàng, nàng cũng biết rồi. Không phải là hôm qua hắn nhìn thấy Lăng Nhược Tâm hôn nàng, nên bị kích thích đấy chứ?
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng của nàng, biết ngay trong lòng nàng đang khó chịu cái gì, hắn thản nhiên hỏi: “Không phải là muội muốn đổi ý đấy chứ?”
Thanh Hạm hiểu hắn nói đổi ý chuyện gì, liền nghiêng đầu sang một bên, nói với hắn: “Lăng Nhược Tâm, lúc thành thân, chúng ta làm một bản thoả thuận được không?”
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh nhạt nói: “Thoả thuận chỉ có tác dụng đối với những người giữ chữ tín, mà ta, rõ ràng không phải là người giữ chữ tín, cho nên, có lập cũng không có tác dụng gì.” Trực tiếp từ chối là hợp lý nhất, hắn cũng chẳng muốn biết nàng định thoả thuận cái gì.
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, cũng không tức giận, nói: “Cũng đúng, cho đến giờ huynh cũng không phải là người giữ chữ tín, cho nên ta cũng không cần giữ chữ tín với huynh. Những gì ta nói trước kia, toàn bộ đều coi như không có đi!”
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm cũng lạnh đi, hắn nắm tay nàng nói: “Muội muốn thế nào?”
Thanh Hạm rút tay mình về: “Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn sau này huynh đừng bắt nạt Đại sư huynh của ta. Mà chúng ta, trước khi chưa xác định được tâm ý của đối phương, thì không cho huynh ăn đậu hũ của ta nữa.” Tuy từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn không ít lần động chân động tay với nàng. Nhưng nàng vẫn muốn kéo lại chút tôn nghiêm vốn có của mình. Nàng biết hắn thích chiếm hữu nàng, có điều, hắn dường như càng thích trêu đùa nàng hơn. Mà từ sau khi thoát khỏi hoàng lăng, chỉ sợ là hắn cũng chỉ vì còn cần nàng làm giúp Lưu Quang Dật Thải nên mới thế, nghĩ đến đây, trong lòng nàng không hiểu sao thấy buồn phiền vô cùng.
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm hơi nhếch lên, mắt lạnh lẽo, không nhìn ra cảm xúc gì, hắn nói: “Ta có ăn đậu hũ của muội sao? Chúng ta sắp thành thân, có mấy hành động thân mật là hết sức bình thường. Hay là vị trí của Đại sư huynh trong lòng muội đã vô cùng sâu sắc rồi?” Tống Vấn Chi thực sự có vị trí quan trọng trong lòng nàng như vậy sao?
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm chỉ cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng là trong lòng nàng chỉ có hắn, vậy mà hắn còn chưa hề nói hắn thích nàng, nàng không nhịn được, giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, huynh đừng nói bậy bạ. Ta và Đại sư huynh chỉ có tình cảm huynh muội. Cho dù chúng ta thành thân, nhưng huynh cũng chán ghét ta như vậy, cuộc sống của chúng ta làm sao có thể hạnh phúc được. Nếu đã không thể sống hạnh phúc, thì đương nhiên huynh không thể động tay động chân với ta!”
Thấy nàng kích động, nét vui mừng hiện rõ trên đuôi lông mày của Lăng Nhược Tâm, hắn hỏi: “Muội cảm thấy ta ghét muội sao?”
Thanh Hạm trừng to mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Trong mắt Lăng Nhược Tâm lại thoáng qua một vẻ cưng chiều, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, nếu ta nói cho muội biết, ta căn bản không hề ghét muội, ngược lại, còn rất thích muội thì sao?”
***
Thanh Hạm ngẩn người, không thể tin nổi, hỏi: “Huynh thích ta?” Nàng ngước mắt nhìn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy tình cảm.
Lăng Nhược Tâm nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Nếu ta chán ghét nàng, còn có thể để nàng ở bên cạnh ta sao?” Cô nhóc này, lúc ngốc lên cũng thật quá ngốc đi. Nhìn nàng đẩy vẻ kinh ngạc, chính hắn cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tình cảm của hắn kín đáo như vậy sao?
Thanh Hạm chợt nhớ tới tính tình của hắn. Lúc đối mặt với Tần Phong Dương hay Tô Dịch Hàn, hắn luôn giữ khoảng cách xa ngàn dặm với người khác, mà lúc bọn họ ở cùng nhau, tuy gặp là cãi nhau, còn có lúc đánh nhau nữa, nhưng hắn lại cố tình, vô tình bảo vệ nàng, còn thường nhân cơ hội động tay động chân với nàng nữa. Chẳng lẽ, đây chính là cách thể hiện tình cảm của hắn.
Thanh Hạm mở to mắt nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Dù huynh có thực sự thích ta, nhưng ta cũng rất ghét cách thể hiện tình yêu này của huynh! Hai người yêu nhau thật sự là phải quan tâm lẫn nhau, bảo vệ nhau, tin tưởng nhau, còn nữa, còn phải cưng chiều ta lên tận trời!” Dứt lời, nàng quay đầu chạy về phòng mình, trong lòng vẫn đang nghĩ, hắn thật sự thích mình sao? Con tim bé nhỏ nhất thời đập thật nhanh, thật mạnh.
Nhìn hành động của nàng, lông mày Lăng Nhược Tâm hơi nhướng lên, thì ra là nàng trách hắn làm không tốt. Bảo vệ nàng ư? Đó là chuyện đương nhiên, có hắn ở bên cạnh, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng. Tin tưởng nàng ư? Cô nhóc kia nói dối hết chuyện này tới chuyện khác, đâu phải câu nào cũng tin được, nhưng dù nàng muốn lừa hắn, hắn cũng dễ biết, chỉ cần nàng vui vẻ, thì làm thế nào cũng được. Cưng chiều nàng lên tận trời? Trên đời này, người có thể làm cho hắn yêu quý không nhiều, không cưng chiều nàng thì cưng chiều ai đây?
Sáng sớm hôm sau, Thanh Hạm liền chạy tới xưởng nhuộm làm Lưu Quang Dật Thải. Hôm nay là ngày rải Thiên Tâm lan cuối cùng, sau đó có thể phơi nắng. Phơi nắng xong là chế ra Lưu Quang Dật Thải rồi. Vừa nghĩ vậy, tâm tình Thanh Hạm cũng vui vẻ hơn, nàng khe khẽ hát, nhanh tay rải dịch Thiên Tâm lan.
Đang lúc nàng vô cùng vui vẻ, thì bên ngoài phòng bỗng truyền đến những tiếng động nhỏ. Nàng thầm thấy kỳ quái, bình thường chỉ có Lăng Nhược Tâm và Lăng Ngọc Song đến đây. Mà sáng sớm nay Lăng Nhược Tâm đã đi tra sổ sách, không đến nhanh như vậy được, còn Lăng Ngọc Song giờ đang bận rộn chuẩn bị hôn sự của nàng và Lăng Nhược Tâm, cũng không thể tới đây. Đột nhiên nàng nhớ tới đám sát thủ ngày ấy, trong lòng cũng cảnh giác hơn, vội vàng kéo một đống vải chất lên trên chậu đựng dịch Thiên Tâm lan, cũng kéo mấy đồ này nọ đắp lên che khuất Lưu Quang Dật Thải.
Thanh Hạm vừa làm xong thì thấy một đám người bịt mặt đạp cửa xông vào, vừa nhìn thấy đám người kia, nàng liền quát: “Các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Đám người bịt mặt cũng không thèm để ý tới nàng, nhìn thấy thùng nhuộm, chúng liền bỏ gì đó vào trong. Vừa nhìn hành động của chúng, nàng liền biết ngay những kẻ này đến với ý đồ xấu, lập tức không khách khí nữa, với tay lấy một cây gậy tre dài, dùng một chiêu quét một vòng ngăn đám người lại, cười nói: “Muốn quấy rối cũng phải hỏi xem ta có đồng ý không đã!” Còn chưa dứt lời, nàng đã vung gậy lên, đánh ngã đám người kia xuống đất.
Gã cầm đầu thấy võ công nàng không thấp, cũng lắp bắp kinh hãi, phi thân phóng tay thẳng vào cổ họng nàng. Thanh Hạm chuyển người, tránh thoát sát chiêu của hắn, tay trái vung gậy ngăn cản những kẻ khác, tay phải thi triển Cầm nã thủ, đánh thẳng vào huyệt thiên trung của gã kia. Võ công của gã kia cũng không tồi, nghiêng người né tránh, tung một chiêu cầm nã thủ thẳng vào mắt nàng.
Thanh Hạm né được, oán hận gã kia ra tay ác độc, cũng không khách khí. Thấy bên cạnh có một thùng nhuộm to, chân phải nàng móc lên, tay phải vòng một vòng, nhẹ nhàng hất thẳng thùng nhuộm về phía gã. Gã giơ tay lên, đập thùng nhuộm rơi xuống. Tuy thùng nhuộm không đập trúng gã, nhưng tay phải và cả nửa thân người của gã đều bị nhuộm đỏ, khiến gã hơi giật mình. Nàng cười lạnh, trở tay chưởng thẳng vào hạ thân gã. Nàng ra tay nhanh như chớp, chờ đến khi gã kịp phản ứng, vội vàng nhảy tránh thì chưởng phong của nàng cũng đã quét đến, đau đớn khiến gã rên lên một tiếng.
Gã chỉ tay vào Thanh Hạm, muốn mắng chửi nàng, nhưng lại như nhớ đến gì đó, nghẹn ngào nuốt xuống, ra hiệu với những kẻ kia. Mấy gã kia đập nát hết các thùng nhuộm. Thanh Hạm giận dữ, đám người này thật quá đê tiện vô sỉ, nhìn hành động của chúng, biết ngay là tới phá hỏng Lưu Quang Dật Thải. Nàng thi triển khinh công, nhón mũi chân, vung mạnh gậy gỗ, gạt những người đó ngã sõng xoài ra đất, rồi lại vận lực vào cổ tay, đập thẳng gậy gỗ vào ngực chúng.
Gã cầm đầu nhìn cảnh tượng này, biết là không thể chiếm được ưu thế, lại nghe ngoài cửa vang lên một tiếng huýt sáo cảnh báo, gã thở dài, cực kỳ không cam lòng, huýt sáo một cái. Mấy gã còn lại vừa nghe tiếng huýt sáo liền nhìn nhau rồi bay nhanh ra ngoài.
Thanh Hạm thấy vậy vội quát: “Muốn chạy à? Không dễ thế đâu!” Cây gậy trong tay nàng phóng thẳng qua, đánh về phía đám người kia. Gã cầm đầu thấy vậy, rất lo lắng, cũng bất chấp hạ thân đang đau đớn, đưa tay bắt lấy gậy gỗ của Thanh Hạm, ý bảo những gã kia đi trước.
Thanh Hạm hừ lạnh, truyền nội lực qua cây gậy, gã kia giật mình trừng mắt nhìn Thanh Hạm một cái. Nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt gã kia rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. Gã kia nhân lúc Thanh Hạm đang ngẩn người, liền dựa vào lực đẩy của cây gậy gỗ, ngả người ra sau vội vàng lùi bước, bên ngoài xưởng nhuộm là một khu rừng. Chỉ trong chốc lát, gã đã biến mất không còn bóng dáng. Mấy tên đồng bọn cũng chạy sạch, không còn một ai.
Trong lòng nàng vô cùng oán hận, quát: “Không được chạy!” Nàng thi triển khinh công định đuổi theo, thì một giọng nói thanh như nước suối truyền tới: “Đừng đuổi nữa, bọn chúng chạy xa rồi!”
Thanh Hạm quay lại, nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đang đứng cách nàng khoảng một trượng, hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Xử lý xong sổ sách thì ta tới đây, không ngờ lại nhìn thấy chuyện này. Những kẻ đó đúng là càng lúc càng làm càn, nếu không dạy bọn chúng một bài học, thì đúng là chúng nghĩ ta quá dễ bắt nạt.” Dứt lời, hắn hừ một tiếng, đi vào trong xưởng nhuộm, thấy mọi thứ trong xưởng đều hỗn độn, mắt hắn càng thêm sâu, vội hỏi Thanh Hạm xem vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Hạm liền kể đại khái lại tình huống vừa rồi, sắc mặt Thanh Hạm biến đổi, bước lại gần xem bọn chúng bỏ gì vào thùng nhuộm, rồi cười lạnh nói: “Xem ra, lần này là thợ lành nghề tới đây.”
Thanh Hạm hỏi: “Đó là cái gì?”
Đôi mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, nói: “Thứ này gọi là phấn trùng, nếu thuốc nhuộm bình thường bị dính phải thứ này, thì nhất định sẽ nhuộm không lên màu được, còn nếu là Thiên Tâm lan, thì cũng không phát ra ánh sáng nữa.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Xem ra đám người đó đến vì Lưu Quang Dật Thải. Bọn chúng muốn phá hoại khiến chúng ta không thể làm được Lưu Quang Dật Thải. Lần trước đồng hoa đã bị Tần Phong Dương đốt huỷ đi, lần này liệu có phải hắn không?”
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ không phải hắn. Tần Phong Dương tuy rằng cũng không muốn chúng ta làm ra Lưu Quang Dật Thải. Nhưng hiện nay hắn đã quay về kinh thành. Hơn nữa, dù hắn biết Lưu Quang Dật Thải cần những gì, nhưng không hiểu biết về thuốc nhuộm, làm sao có phấn trùng được.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm rồi nói: “Ý huynh là, người lần này tới phá, là người rất am hiểu nhuộm màu sao?”
Lăng Nhược Tâm cười: “Chẳng những am hiểu nhuộm màu, mà còn biết rõ địa hình của Huyến Thải sơn trang. Huyến Thải sơn trang rất nhiều xưởng nhuộm, xưởng nhuộm này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhưng chúng lại biết chúng ta làm Lưu Quang Dật Thải ở đây, xem ra, người này đã để tâm đến chúng ta lâu rồi.”
Thanh Hạm cười nói: “Hình như huynh đã đoán được người này là ai rồi, nói ta nghe một chút đi.”
Lăng Nhược Tâm cũng cười: “Nàng cũng đoán được, cần gì ta nói nữa. Có điều, bây giờ không có chứng cứ gì, cũng không tiện gây khó dễ cho người ta. Hơn nữa, người này đã có tâm địa như vậy, thì ta cũng muốn mượn tay hắn, truyền lại một chút tin tức.”
Thanh Hạm ngạc nhiên: “Huynh muốn để hắn truyền lại cái gì?”
Lăng Nhược Tâm cố tình ra vẻ thần bí: “Việc này tạm thời chưa nói cho nàng, sau này nàng sẽ biết. Chúng ta nên nhanh chóng thu dọn chỗ này một chút thì hơn!”
Thanh Hạm hừ một tiếng: “Quỷ hẹp hồi, không nói thì thôi, vừa rồi ta mất bao nhiêu công sức bảo vệ Lưu Quang Dật Thải, thế mà bí mật này cũng không thèm nói cho ta biết.”
Lăng Nhược Tâm thừa biết nàng đang muốn khích hắn, nhưng mà, nếu để người ta kích động thì hắn đã không phải là Lăng Nhược Tâm, khoé miệng hắn hơi nhếch lên nói: “Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe người ta nói sao? Có những việc, càng biết ít thì càng tốt. Ta cũng đồng ý với nàng, đến thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho nàng biết.” Dứt lời, hắn liền đi xem xét, xem Lưu Quang Dật Thải thế nào rồi.
Hắn hất tay gạt mấy thứ Thanh Hạm dùng để che Lưu Quang Dật Thải ra, mặt hắn cũng lộ ra ý cười, chỉ cần Lưu Quang Dật Thải vẫn còn, thì hắn cũng không sợ họ nữa. Hôm nay, nếu không có Thanh Hạm ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ thực hiện được ý đồ.
Thanh Hạm thấy hắn rút ra một chiếc chuông vàng, lắc vài tiếng. Chưa đến một khắc sau, có hơn mười nam tử hiện ra trước mặt nàng, hành lễ với Lăng Nhược Tâm rồi hỏi: “Không biết môn chủ có gì sai bảo?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Các ngươi chia thành hai nhóm, mười hai canh giờ đều phải nghiêm chỉnh canh giữ ở đây, trừ ta, mẹ ta, và Thanh Hạm, thì không được cho bất cứ kẻ nào bước vào xưởng nhuộm này nửa bước. Nếu Lưu Quang Dật Thải có bất cứ vấn đề gì, thì các ngươi mang đầu tới gặp ta!”
Nam tử cầm đầu nói: “Môn chủ yên tâm, có chúng ta ở đây, một con ruồi cũng đừng mơ bay vào được.” Dứt lời, hắn liền phân phó cho sáu người canh bên ngoài xưởng nhuộm, sáu người còn lại thu dọn đống hỗn độn bên trong xưởng.
Hết chương 59.
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.