Phượng Thanh Loan trở về đến phòng liền phát hiện Chiến Thiên Kỳ đã ngủ, nàng đặt hắn xuống trên giường, đắp chăn cho hắn, xong liền đứng đó mà nhìn hắn, ánh mắt có chút khó hiểu.
"Phiền phức." Phượng Thanh Loan một hồi lâu sau mới mở miệng nói, sau đó liền quay người rời đi.
Sau khi Phượng Thanh Loan rời đi, Chiến Thiên Kỳ vốn đang ngủ say liền mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ.
Hắn làm cho nàng cảm thấy phiền phức sao?
Chiến Thiên Kỳ ánh mắt ám trầm nhìn cành cây ngoài cửa sổ.
Cái cây ngoài cửa sổ vốn xanh tươi mơn mởn, trong phút chốc liền héo tàn, mang theo hắc ám âm u.
Kỳ lạ, sao hắn phải để ý đến cảm xúc của nàng ta chứ?
Chiến Thiên Kỳ cực kỳ khó hiểu, bên ngoài có tiếng động, không cho phép hắn nghĩ nhiều, nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt lại ngủ.
Phượng Thanh Loan từ bên ngoài bước vào phòng, trong tay là một chiếc nhẫn tinh xảo, màu đỏ như máu xinh đẹp mỹ lệ, mang một chút diêm dúa tà mị, nhưng không thể làm người ta chán nghét được, thay vào đó là sự mê mẩn, ham muốn.
Chiến Thiên Kỳ chổng tai lên nghe tiếng động trong phòng, nàng muốn làm gì?
Tay đột nhiên bị nắm, Chiến Thiên Kỳ bắt đầu nín thở, nàng là phát hiện hắn giả ngủ?
Ngón tay có gì đó ấm áp bao bọc lấy, hắn cảm nhận một chút, thì ra là một chiếc nhẫn, nàng đeo cho hắn để làm gì?
Phượng Thanh Loan xong việc liền rời đi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-nang-ba-dao-qua/2471419/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.