Hôm sau, lúc Tô Nhược Tuyết mở mắt ra, mặt trời đã chẳng khách sáo xuyên qua cửa số tiến vào phòng, cực kỳ sáng rõ, không cần phải nói, nàng lại dậy trễ.
"Tuyết Nhi, nàng thức dậy rồi." Giọng nói réo rắt trong vắt như nước suối vang lên bên tai, Tô Nhược Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt như quan ngọc, lông mày sáng ngời, dung nhan tuấn tú, nhất là đôi mắt phượng hơi xếch lên, ánh sáng bên trong trong suốt chuyển động đầy rực rỡ, vô cùng hấp dẫn.
Nàng kiềm lòng không đậu, khóe môi khẽ cong lên, âm thanh phát ra nhẹ như mây, "Chào buổi sáng."
Bởi vì đang mang thai, khoảng thời gian này ở trước mặt hắn, nàng càng ngày càng để lộ ra tâm tư như một tiểu nữ nhi, làm cho Lý Dụ yêu thương không dứt.
Bất tri bất giác, hai người từ kề vai sát cánh đổi thành nằm chồng lên nhau, thậm chí do bận tâm đến phần bụng vẫn còn bằng phẳng của Tô Nhược Tuyết, một tay Lý Dụ chống ở đầu giường, một tay chống bên hông nàng, nụ hôn của hắn, từng chút từng chút một rơi xuống, không có kịch liệt và ham muốn nóng bỏng mà chỉ là thân mật đơn thuần, ấm áp như thế.
Tô Nhược Tuyết ngửa đầu thuận theo, hưởng thụ cảm giác vuốt ve an ủi buổi sáng.
Song một loạt âm thanh vang dội bỗng phát ra từ bụng của nàng, trong không gian yên tĩnh hết sức gây chú ý, không chỉ có Tô Nhược Tuyết quýnh lên muốn đào một cái lỗ trốn mất, còn Lý Dụ phía trên đang hôn hăng say thì ngây ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919931/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.