Cho dù lòng rất kích động vì biết được tâm ý của Tô Nhược Tuyết, nhưng vừa rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lý Dụ vẫn phải thành thành thật thật đi ra ngoài.
Ngắm nhìn Tô Nhược Tuyết vẫn đang ngủ say trên giường, trong lòng Lý Dụ rất bất bình, đã nói là rất phiền mà, bây giờ thì hay rồi, thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn trễ hơn chó, chỉ muốn ôm nương tử nhà mình ngủ một giấc thật ngon thôi cũng không được!
"Chàng còn chưa đi à?" Ánh mắt trên đỉnh đầu quá mức oán hận, dù mắt Tô Nhược Tuyết chưa mở ra nhưng khóe môi đã chứa đầy ý cười.
Lý Dụ cúi người, cọ qua cọ lại trong hõm vai Tô Nhược Tuyết, "Ta không nên đi thi Trạng Nguyên chút nào..."
Tô Nhược Tuyết không khỏi cười ra tiếng, trước kia không biết là ai khoe khoang với nàng, hiện tại lại hối hận, hơn nữa Trạng Nguyên mà chàng muốn thi thì thi, không thì thì thôi sao? Lời này chỉ nên nói trước mặt nàng, chứ nếu đổi một nơi khác, bị người ta nghe được là có chuyện đấy.
Chẳng qua chỉ vẻn vẹn một lát, Tô Nhược Tuyết bỗng nghĩ tới, chắc hẳn với tác phong trước sau như một của người này, mấy lời sau tốt nhất là nàng không nên nói ra.
"Cười cái gì!" Bản thân mình vì không nỡ rời nàng mà bực bội, nàng vẫn còn cười được, không biết là do tức giận thật hay là thẹn quá hóa giận, Lý Dụ lập lức gặm lên da thịt tinh tế nõn nà trước mắt.
Tô Nhược Tuyết nhịn không được ngâm ra một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919912/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.