Đảo mắt đã tới tháng chín, gió mùa thu ùa về, cây cối vốn xanh tốt bỗng chỉ còn vài chiếc lá lẻ tẻ, lung lay trong gió, tựa hồ chỉ qua một khắc sau là sẽ rụng sạch sẽ.
Cuối tháng chín, rốt cuộc Lý Dụ cũng hiện thân.
Tô Nhược Tuyết nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, hơn một tháng không gặp, hắn đen hơn, cũng gầy hơn, chỉ có đôi mắt phượng khi nhìn nàng vẫn sáng lấp lánh như cũ.
"Về rồi à?"
Nàng lạnh nhạt lên tiếng, khiến cho Lý Dụ đứng đấy càng thêm bất an, hắn cố bày ra vẻ mặt tươi cười, Lý Dụ cười ha ha không ngừng đi đến trước mặt nàng, duỗi cánh tay ra muốn ôm người vào lòng, chuẩn bị mở miệng nói lời dỗ dành, thế nhưng hắn lại phát hiện người vốn phải ỷ lại vùi mặt vào lòng hắn bây giờ đang đứng cách hắn hai thước.
Ừm, Lý Dụ không thể không đối mặt với hiện thực này, Tô nhị tiểu thư nhà hắn giận thật rồi, nhìn thoáng qua có vẻ giận không nhẹ....
"Tuyết Nhi, đã lâu không gặp, ta rất nhớ nàng." Hắn thông minh giả vờ đáng thương, Lý Dụ từng bước từng bước tới gần, nhất định phải ôm người vào lòng.
Chân Tô Nhược Tuyết di chuyển lần nữa, lần này cũng đánh tan hi vọng của Lý Dụ.
Lý Dụ im lặng cảm thán, cửa ải ngày hôm nay, coi bộ vượt qua không dễ chút nào...
Tô Nhược Tuyết đứng im không nhúc nhích, mặt không biểu tình lên tiếng lần nữa, "Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ban đầu Lý Dụ định mặt dày mày dạn giả ngốc, bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919894/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.