An Hi Cư
Thái độ của Lý Dụ đối với mỗi người mỗi khác, đối với người hắn không vừa mắt là thái độ khác hẳn, dù cho trước mặt phụ mẫu thân sinh của mình hắn cũng rất khách sáo, khi tâm trạng hắn không tốt hắn cũng lười để ý. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, đó là Lý lão Hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa yêu thương hắn hết mực, cho đến bây giờ hắn đều kính cẩn lễ phép, mặc dù trong mắt người xung quanh, lúc nào hắn cũng cười đùa tí ta tí tởn.
"Tổ phụ, tổ mẫu, A Dụ thỉnh an hai người."
Lỗ mũi Lý lão Hầu gia hếch lên trời, hầm hừ không để ý tới ai, còn Chiêu Nghi trưởng công chúa thì ngược lại, bà cười híp mắt vô cùng hiền lành, "A Dụ, mấy ngày nay con bận rộn gì thế? Ngay cả An Hi Cư cũng không thèm đến..."
Chiêu Nghi trưởng công chúa vừa nói như vậy, làm sao Lý Dụ không hiểu cho được? Quả nhiên, Tổ phụ và Tổ mẫu rất nhớ hắn. Lúc này, Lý Dụ mới rối rít nhận tội với hai lão nhân nhà mình, "Tổ phụ, Tổ mẫu, A Dụ biết sai rồi ạ."
"Chỉ biết nói suông thôi, con sai ở đâu?" Mặc dù Lý lão Hầu gia đã lên tiếng nhưng mặt mày ông vẫn thối hoắc như cũ, nói gần nói xa chính là vô cùng bất mãn.
Hai mắt Lý Dụ ngập ý cười, hắn thầm than ông cụ nhà mình đã lớn tuổi mà vẫn trẻ con như thế, giống như Lão Ngoan Đồng vậy, tuổi càng lớn càng mạnh hơn. Nhưng ai biểu hắn biến mất lâu như vậy, hắn đành đuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919871/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.