Chờ đến khi Tử Yên run run rẩy rẩy, từng bước cẩn thận ra khỏi phòng, Tô Nhược Tuyết mới nhìn về phía Lý Dụ đang nổi cơn tam bành, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, "Không biết lần này vì chuyện gì mà Lý nhị công tử đến đây?"
Nữ nhân này, lại gọi hắn là "Lý nhị công tử"! Lý Dụ giận quá hóa cười, "Cô nương, lặp lại lần nữa, gọi ta là gì?"
Tô Nhược Tuyết không hề nhúc nhích, nàng mang khuôn mặt lạnh như băng nói: "Lý nhị công tử, nếu không có chuyện gì thì mời người trở về, Nhược Tuyết phải nghỉ ngơi rồi."
Nàng càng như vậy, Lý Dụ càng tỉnh táo khác thường, hắn bỗng tiến lên một bước, tay phải vừa đưa lên đã nắm lấy cằm Tô Nhược Tuyết để cho nàng nhìn thẳng vào mình rồi nhẹ giọng nói: "Lặp lại lần nữa."
Tô Nhược Tuyết lạnh lùng, "Lý nhị công tử."
Nháy mắt, không đợi Tô Nhược Tuyết kịp phản ứng, trước mắt nàng đã bị một cái bóng che phủ, đang lúc mờ mịt thì hình như môi của nàng bị người ta chạm vào.
Đôi môi hồng khẽ đóng rồi mở này, nhẹ nhàng nói ra, nhưng sao lại dễ dàng khiến hắn phát điên chứ, Lý Dụ chặn lại theo bản năng, không cho nơi này phát ra bất kỳ âm thanh nào mà hắn không thích nữa.
Trong tích tắc chạm vào kia, lúc ấy trong đầu hắn lửa giận bắn ra bốn phía, song bỗng chốc lại biến mất không thấy bóng dáng.
Môi của nàng cũng giống như con người của nàng vậy mát mát lành lạnh, nhưng lại mềm mại lạ kỳ, giống như điểm tâm lạnh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919869/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.