Lý Dụ cười khẽ một tiếng, nụ cười ngày càng sâu, làm sao bây giờ? Càng ngày hắn càng có hứng thú với nàng...
Tối hôm nay, cô nương trước mặt quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt, không phải hắn chưa từng nhìn mấy cảnh giết người này, nhưng một khuê nữ mới mười bốn tuổi, ra tay lại tàn nhẫn sạch sẽ như thế, còn liên tục đi ba nhà, đúng là khiến cho hắn....dâng trào cảm xúc!
Có điều, bị người ta phát hiện trong hoàn cảnh thế này không phải là phong cách của Lý Dụ hắn.
"Tiểu cô nương, hôm khác chúng ta gặp lại!"
Giọng nói không lớn nhưng trong đêm khuya yên tĩnh giống như âm thanh truyền ra từ đáy cốc, vừa trong trẻo vừa có mấy phần trêu đùa không rõ, ngay sau đó có một thân ảnh nhảy lên, chợt hiện ra từ tán lá xanh biếc của cây cổ thụ rồi biến mất trong bóng đêm.
Tô Nhược Tuyết cũng không nóng lòng đuổi theo, thật ra người này đi theo nàng đã bao lâu, đi theo từ lúc nào, nàng cũng không biết, tuy nhiên sau đó không biết do hắn sơ suất hay là cố ý nên vừa rồi nàng mới cảm nhận được một chút dấu vết, thậm chí lúc mở miệng trong lòng nàng cũng chưa dám xác định rốt cuộc người này có tồn tại hay không.
Rất rõ ràng, cuối cùng đáp án đúng là như vậy.
Bây giờ hắn rời đi, nàng đuổi theo hay không đuổi không quan trọng, mà quan trọng là, Tô Nhược Tuyết không cảm nhận được chút xíu thái độ thù địch nào trên người hắn.
Song lần đầu giết người lại bị người ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuong-tu-mau-toi-bao-ve-ta/919850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.