Chương trước
Chương sau
- Đội quân của chúng ta đã chuyển vào thành hơn nửa, hiện tại có thể trà trộn vào thành

Tư Dạ tiến vào bẩm báo, chỉ trong vòng bảy ngày bọn họ đã có thể đào xong thông đạo đi vào thành, một lối khác lại dẫn vào hoàng cung.

Phải nói ý kiến của Mục Thu Thanh rất hay, Mục Chính Viễn không thể ngờ được bọn họ có thể đi ở dưới lòng đất, mà cho dù có nghĩ đến cũng không thể nghĩ bọn họ sẽ đào kịp.

Chỉ là ông ta không biết quân của Sở vương đa phần là dân sống trong vùng một quanh năm đào bới bên dưới lồng đất, chỉ là một vài sự cố khiến bọn họ phải rời khỏi vùng mỏ đến xung quân ngũ.

Việc đào thông đạo trong vòng bảy ngày với số lượng lớn người phải nói là không quá sức đối với bọn họ, về điểm này cũng có thể nói Mục Thu Thanh hiểu rõ về quân đội Sở gia bọn họ.

Người này nhìn bề ngoài cà lơ phất phơ, không chút nghiêm túc nhưng sâu bên trong nội tâm có bao nhiêu tính toán thì không ai biết được, nhưng may mắn y không giúp đỡ Mục Chính Viễn làm chuyện xấu.

- Ừm, làm rất tốt, đợi khi mọi việc kết thúc, tất cả đều có thưởng

- Thuộc hạ thay mặt binh lính tạ ơn vương gia, thuộc hạ sẽ đi thông báo cho họ một tiếng

Tư Dạ trước tiên lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại năm người, hai người Sở vương cùng vương phi, Sở Thương Dạ cũng Mục Thu Thanh còn có cả Sở Mạch Thần.

- Theo ta thấy bước tiếp theo chúng ta nên mượn dân tâm gây sức ép cho Mục Chính Viễn, chỉ cần thái tử xuất hiện cáo trạng ông ta trước dân chúng

- A Dạ nói đúng, chỉ cần ông ta rời khỏi đại điển đăng cơ, quân ta dễ dàng khống chế hoàng cung, thái tử, Sở vương thấy thế nào?



- Ừm, ta không có ý kiến, nhưng lão cáo già đó muốn lừa ông ta rời cung không phải chuyện dễ

Sở vương cũng là nói lên tâm tư của mấy người ngồi ở đó, ai mà chả biết Mục Chính Viễn này mưu mô xảo quyệt lại còn có tính đa nghi, muốn lừa ông ta rời cung trước tiên phải lên kế hoạch không chút sơ hở nào.

- Về phần đưa Mục Chính Viễn ra khỏi cung cứ giao cho ta và thái tử

Mục Thu Thanh chủ động nhận lấy công việc dẫn dụ ông ta rời cung, nhìn y chỉ thấy trên nét mặt có đến mười phần tự tin, phải nói là do y ngông cuồng hay là do y đã nắm được điểm yếu nào đó của Mục Chính Viễn đây!

- Được, cứ như vậy đi, bọn ta đợi tín hiệu của hai người

Hai hàng văn võ bá quan ngay ngắn đứng hai bên, bọn họ mặc dù không đồng tình việc đề cho Sở Mạch Chương đăng cơ nhưng tình hình hiện tại bọn họ cũng không làm được gì hơn.

Thái tử không rõ tung tích, tiểu hoàng tử lại còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện chính sự không thể gánh vác trọng trách, chỉ là Sở Mạch Chương ngang tàn độc đoán, không biết tương lai Đại Sở sẽ đi về đâu.

Bọn họ đương nhiên nhìn ra, Sở Mạch Chương tạm thời chỉ là con rối trong tay Mục Chính Viễn, ngoại thích lộng quyền, e là trời muốn diệt Đại Sở bọn họ.

Mục Chính Viễn không biết được từ đâu lấy ra chiếu chỉ của hoàng đế, Sở Mạch Chương danh chính ngôn thuận tiếp nhận lễ đăng cơ, chỉ có điều Mục Chính Viễn lại tìm cớ không chịu giao ra ngọc tỷ.

'Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Nhị hoàng tử Sở Mạch Thần anh tuấn hơn người, văn thao võ lược, rất được lòng trẫm, nay trẫm đã không còn muốn quản chính sự, vậy nên truyền lại hoàng vị cho nhị hoàng tử, khâm thử! '



Thủ hạ gấp lại thánh chỉ, bá quan đồng loạt quỳ xuống chỉ là vẫn chưa kịp mở miệng hô hào thì đã bị cắt ngang.

- Khoan đã, đạo thánh chỉ đó là giả mạo

Sở Thương Dạ xuất hiện trước mặt khiến đám quần thần kinh ngạc không thôi, đến cả Sở Mạch Chương cũng không ngờ được, hiện tại Mục Chính Viễn không ở trong cung, tình thế của hắn ta có phần khó đối phó.

Binh lính của Mục Chính Viễn phái đến đảm bảo đại điển đăng cơ của Sở Mạch Chương diễn ra thuận lợi, nhưng nhìn quân số này căn bản không đấu lại Sở vương một địch trăm, càng huống hồ đại quân của bọn họ đã vào cung.

- Đã thông báo nhiếp chính vương, ngài ấy sẽ quay lại

Tên thủ vệ của Mục Chính Viễn thì thầm to nhỏ trấn an Sở Mạch Chương, đương nhiên đám người Sở vương biết không lừa ông ta được lâu, thế nên tốc chiến tốc thắng.

- Thái tử là bị bọn họ ép đến đường cùng mới rời khỏi cung, các người nói xem ai mới xứng ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn này

Sở vương lớn tiếng ý đồ muốn mượn lòng đám quần thần, quả nhiên bọn họ vẫn là ủng hộ thái tử, phe cánh của Sở Mạch Chương trước đó đã bị Mục Chính Viễn chặt đi hết rồi, vì để đảm bảo cho bản thân ông ta làm đến mức đó, chỉ là chính điều này lại dễ dàng khiến Sở Mạch Chương rơi đài.

- Bọn ta ủng hộ thái tử điện hạ

- Đúng vậy, ủng hộ thái tử điện hạ

Đám quần thần hô hào van gv dội, Sở Mạch Chương trên vị trí cao khó xử, tay siết chặt nắm đấm, dựa vào cái gì ngôi vị của hắn ta sắp đến tay rồi lại bị cướp mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.